Vô Thượng Luân Hồi


“Chỉ là cực lạc hoa thôi mà, ta đỡ được!”
Triệu Bân ngồi khoanh chân, giơ tay lột áo ra, cưỡng ép bản thân luyện thể, mà địa hỏa cuộn trào cũng len vào các kinh mạch toàn thân, mạnh mẽ loại bỏ dược lực.

Thông thường.

Nếu đã trúng cực lạc tán, ngoài làm chuyện đó ra thì về cơ bản không thể nào giải nổi.

Nhưng cũng phải xem là cực lạc tán ở cấp độ nào, cũng phải xem đã ăn bao nhiêu, mà hắn chỉ hít phải phấn hoa thôi, có thể gắng gượng ép nó ra được, dùng luyện thể và địa hỏa là đủ.

Hắn chịu đựng được chứ người bên cạnh hắn có vẻ không khả quan lắm.

Phượng Vũ không có địa hỏa hộ thể, cũng không có pháp môn luyện thể bá đạo để tôi luyện tạp chất, quan trọng nhất là cô ta hít phải quá nhiều phấn hoa, khó lòng ngăn được dược lực.

Á...!

Cô ta nũng nịu rên lên một tiếng, nghe cũng rất mê hoặc.

Trái dấu hút nhau.

Tự bản thân cô ta sẽ biết đi tìm chứ, Triệu Bân ngồi khoanh chân nhưng cô ta thì áp sát, cánh tay trắng nõn ôm cổ Triệu Bân, gò má ghé sát bên vành tai hắn, miệng khẽ khàng rên rỉ khiến hương thơm mê người của nữ từ không ngừng phả ra.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, bờ vai ngọc ngà đã lộ ra thậm chí còn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Có lẽ đây chính là phóng đãng trong truyền thuyết.

Mà cô nương này, hiển nhiên thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.

Phấn hoa của cực lạc cũng có dược lực rất mạnh, cũng gợi ra dục vọng nguyên thủy nhất và khó nói thành lời nhất ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của cô ta, chỉ muốn được vui vẻ trong miền cực lạc.

“Không tin ngươi nhẫn nhịn được!”

Nguyệt Thần chỉ nhìn Triệu Bân, một cô gái xinh đẹp như thế đang quyến rũ hắn, nếu đổi lại là một nam tử bình thường khác, chắc chắn không thể nào từ chối được!
Càng khỏi phải nói...!tên tiểu tử này đang độ tinh lực dồi dào.

Nhưng cô ta đã coi thường khả năng kiềm chế của Triệu Bân rồi.

Dù cho mạch máu phình to, dù cho dục hỏa cháy rực, dù cho máu mũi ròng ròng, Triệu Bân vẫn nhắm chặt hai mắt, khoanh chân ngồi như sư thầy, vững như tảng đá, dốc sức vô hiệu hóa dược lực.

Ngươi...!đỉnh đấy!
Nguyệt Thần nhìn cảnh ấy mà khóe miệng giật giật.

Ba chữ ấy tặng cho Triệu Bân vào lúc này là phù hợp đến mức không thể hợp hơn.

Phải chăng ngươi bị thận yếu! Một mỹ nữ nhường này tự dâng đến tận miệng, quần áo cũng sắp lột sạch rồi, thế mà ngươi vẫn như một lão hòa thượng vậy.

“Ta có vợ rồi!”
Câu trả lời của Triệu gia thiếu chủ vẫn rất nghiêm chỉnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui