Vô Thượng Luân Hồi
Tình hình của trận chiến đã nói rõ chân lý đó.
Tất nhiên, lực chiến của Triệu Bân cũng là thứ không thể thiếu.
Nếu là một Chân Linh tầng thứ năm bình thường thì chắc đã bị pháp sư đánh còn mỗi cái xác khô.
Bàn về tu vi, Triệu Bân không bằng pháp sư.
Nhưng bàn về cận chiến và sức mạnh thì Triệu Bân vượt trội hơn hẳn.
“Chết, ông phải chết”.
Hai mắt Triệu Bân sáng như đuốc, máu tươi khiến ánh mắt như ngọn lửa được châm dầu, càng đánh càng hăng, cú sau mạnh hơn đòn trước, pháp sư đã biết được thân phận hắn thì cũng chẳng lý do gì để hắn phải rút lui, hắn thì chẳng sao, nhưng nhà họ Triệu thì không được.
Nếu bị một Huyền Dương tầng cao nhất, hoặc Địa Tàng tầng thứ nhất để mắt đến thì nhà họ Triệu đừng hòng sống yên.
A…!
Pháp sư lại gào lên.
Lão ta dùng đến cầm pháp, chân nguyên biến thành một màu đen, lại hất Triệu Bân văng ra xa.
“Chết đi!”
Được thở dốc một hơi, pháp sư nhanh chóng tạo ấn quyết.
Giữa đất trời, cuồng phong gào thét, cùng với kiếm khí, hàn khí kết thành băng, thêm vào đó là dây mây đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, chẳng thể thiếu nổi giáo đá, cùng tấn công về phía Triệu Bân.
“Lão già quên ta rồi à?"
Phượng Vũ lạnh lùng lên tiếng, một kiếm chém ngang.
Có lẽ nhát kiếm chẳng có bao nhiêu sức mạnh, nhưng lại ngắt ngang ấn quyết của pháp sư.
“Cút!”
Pháp sư gào lên, vung một chưởng đánh bay Phượng Vũ.
Soạt!
Lão ta chưa kịp kết ấn lại thì Triệu Bân đã đến gần, tặng cho lão ta tiếng Hổ Gầm Long Ngâm.
“Lại có cả võ hồn…”
Pháp sư rên lên, lùi từng bước về phía sau, bị Triệu Bân nắm lấy cổ họng, không kịp trở tay, đầu óc đột nhiên chấn động, khi mở mắt ra thì đã nhìn thấy ba cái phi đao có dán bùa, nó chính xác là bùa sấm chớp, hơn nữa còn nổ tung.
Ưm…!
Pháp sư bị chói mắt, hai mắt đen thui.
“Nào, tiếp tục”.
Đang lùi lại thì một bàn tay to ấm lại nắm lấy cổ tay lão ta.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó, lại là những tiếng vang.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...