Vô Thượng Luân Hồi
Ánh mắt Triệu Bân cực kỳ buồn bực.
Biển rộng sóng lớn cũng đi được, thế mà lại bị lật ở cái rãnh nước bé tí.
Trời không tuyệt đường người.
Khi hắn đang cực kỳ tuyệt vọng thì cảnh tượng quái dị lại xuất hiện.
Pháp sư đang ở cảnh giới Địa Tàng tầng thứ nhất lại biến thành cảnh giới Huyền Dương cao nhất.
Pháp sư cũng không hề bất ngờ với chuyện này, cũng đã thành thói quen.
Giảm tu vi?
Triệu Bân và Phương Vũ đều khó hiểu nhìn nhau, xảy ra chuyện gì thế này?
“Một ngày Huyền Dương, một ngày Địa Tàng”.
Nguyệt Thần đã tỉnh ngủ, đang ngồi đó ngáp.
“Một ngày Huyền Dương?”
“Một ngày Địa Tàng?”
“Là do công pháp hả?"
Triệu Bân thầm thì thào tự hỏi, con ngươi bắt đầu híp lại.
Hắn đoán không sai, đúng là vấn đề của công pháp, đó là một loại công pháp rất kỳ lạ, hay có thể nói là công pháp mà pháp sư đang tu luyện không được trọn vẹn, gây tẩu hỏa nhập ma, thậm chí là tạo thành bệnh, thế nên mới khiến lão ta một ngày là Địa Tàng, một ngày là Huyền Dương.
Triệu Bân nhìn màu trời.
Đã là rạng sáng, sang ngày hôm sau rồi.
Khi hắn nhìn lại thì hai mắt chợt lóe lên một tia sáng, nếu là cảnh giới Địa Tàng thì tất nhiên hắn không đánh lại! Nhưng cảnh giới Huyền Dương ấy à! Dù có ở tầng cao nhất thì cũng thiếu một khúc cơ.
Không chỉ mình hắn, Phượng Vũ cũng cực kỳ nhiệt tình.
Cô ta cũng là cảnh giới Huyền Dương, tuy chỉ là tầng thứ nhất nhưng cũng có khả năng chiến đấu, hơn nữa còn có Triệu Bân, nếu phối hợp ăn ý thì tất cả đều có thể xảy ra được.
Vẫn là câu đó, chỉ cần không phải là cảnh giới Địa Tàng, thì đâu còn có đó.
“Đừng trách ta nhẫn tâm nhé”.
Pháp sư đặt một tay lên vai Triệu Bân, một tay đặt lên vai Phượng Vũ, một sức mạnh cắn nuốt cực kỳ đáng sợ đang hút cạn máu trong người họ, thảo nào lại bị giảm tu vi… Cứ thế này, tu loại công pháp tà ác này thì sẽ gặp phải báo ứng.
Triệu Bân không nhìn gì nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, sử dụng chiêu thức.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...