Vô Thượng Luân Hồi
Kẻ áo đen thứ hai vừa lượn trên không đuổi theo vừa chỉ hướng.
Chỉ một lúc, liền không nghe thấy tiếng của y nữa.
Không biết từ đâu lại có một thanh kiếm màu tím phóng tới, xuyên thủng bụng của con diều hâu y đang cưỡi, sau đó cắm vào một ngọn đồi nhỏ khiến cho ngọn đồi cũng nổ tung.
Chính là Triệu Bân đã ra tay.
Ban đêm mà, đứng trên cao chưa chắc đã là vị trí tốt, y bay giữa nơi trống trải, hoàn hảo trở thành một tấm bia tập bắn cho Triệu Bân.
"Ai?"
Giữa đống đổ nát, kẻ mặc áo đen thứ hai phóng lên, sắc mặt vô cùng khó coi phản chiếu dưới ánh trăng, y đang bay ngon trớn thì bị một kiếm đâm tới giết chết thú cưỡi.
Keng!
Câu trả lời cho y chính là cái bóng đen của Triệu Bân lướt qua.
Hắn lướt qua nhanh như một cơn gió.
Trên cổ của kẻ áo đen thứ hai nhanh chóng có thêm một vếch rạch, đầu lắc qua một cái liền ngã sấp xuống đất, chết không nhắm mắt, đến chết cũng không hề biết kẻ giết mình là ai, không lưu lại chút dấu vết nào.
"Kẻ thứ nhất".
Triệu Bân nhàn nhạt nói, sau đó lại đi sâu hơn vào trong núi.
"Người đâu?"
Tại đây, kẻ áo đen thứ nhất đang giận dữ quát lên, căng mắt nhìn vào hư không, kẻ áo đen thứ hai đã biến mất thì còn ai chỉ hướng nữa chứ? Y đã chạy đi đâu rồi?
"Đuổi theo".
Bên cạnh kẻ áo đen thứ nhất, kẻ áo đen thứ ba đang phóng thú cưỡi lên với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến sâu vào trong núi.
Kẻ này dường như có thể khóa chặt vị trí của Phượng Vũ.
"Người đâu rồi?"
Kẻ áo đen thứ nhất vẫn đang bực mình mắng.
Thật lâu sau cũng không nghe thấy hồi âm, y mới hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên.
Hửm?
Bàn chân của y còn chưa kịp đặt xuống thì đã nghe thấy tiếng gió rít ở phía sau, y ngoái đầu nhìn lại nhưng đôi mắt không thể nào nhìn rõ trong đêm tối, y không thấy rõ là ai, chỉ thấy một bóng đen đang lao cực nhanh về phía của y.
Keng!
Triệu Bân nhanh như cắt đã vung kiếm Tử Tiêu lên công phạt.
"Ngươi…".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...