Vô Thượng Luân Hồi
"Thật là náo nhiệt".
Thanh niên áo đen, lão già mặt sẹo, tên hói lỗ mãng cũng ngước mắt lên nhìn.
Không khó để nhận ra pháp nhãn của ba kẻ này cũng không hề tầm thường.
Quả nhiên là ba kẻ này có bí thuật huyền diệu lận lưng, cho nên mới có thể tránh khỏi pháp nhãn của Triệu Bân.
Hiển nhiên, nhóm sát thủ đang đuổi theo Phượng Vũ cũng là sát thủ La Sinh Môn nhưng không liên quan đến nhóm sát thủ bên dưới, hai nhóm có hai nhiệm vụ khác nhau.
Chẳng qua là tình cờ gặp nhau chung một chỗ mà thôi.
Chuyện này kể ra cũng có chút lúng túng, vừa mới kết giao với nhau không bao lâu thì cả hai đều gặp sát thủ La Sinh Môn vây giết, đúng là hai con người xui xẻo cùng bị La Sinh Môn để ý.
"Thú vị".
Ba kẻ bên dưới không nhìn lên trên nữa, nhếch miệng cười rồi lại nhìn về phía của Triệu Bân.
"Giết kẻ nào trước đây!"
Trong lòng Triệu Bân thầm nghĩ phải giải quyết xong chuyện này càng sớm càng tốt.
Bang!
Tên hói lỗ mãng tiến lên một bước, vung rìu chém.
Y là võ tu chủ công, là lá chắn thịt phía trước, còn thanh niên áo đen và lão già mặt sẹo đều là võ tu đánh phụ trợ, chỉ chờ đối phương sơ hở thì một kích giết chết.
Vèo!
Triệu Bân không lòng vòng, chân đạp bước Phong Thần, ngay lập tức lui xuống né được.
"Đi đâu?"
Lão già mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, lại niệm chú định thân.
Đáng tiếc lão ta có niệm chú định thân cũng vô dụng, toàn thân Triệu Bân đã được bao bọc bởi chân nguyên, đánh bật được chú định thân.
Keng!
Thanh niên áo đen công kích tới, muốn một kiếm tuyệt sát.
Triệu Bân trong chớp mắt độn thổ, cũng trong chớp mắt phóng lên.
Thấy vậy, lưỡi kiếm của lão già mặt sẹo cũng đã đâm tới, trên lưỡi kiếm tẩm đầy chất kịch độc.
"Cút!"
Triệu Bân quát lớn một tiếng, tiếng quát như rồng ngâm, phối hợp với võ hồn bộc phát ra uy lực.
Phụt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...