Vô Thượng Luân Hồi
Đó là Phượng Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Vũ chớp chớp đôi mắt đẹp, cô ta đã hẹn trước rằng cô ta sẽ tới tìm Triệu Bân hỗ trợ, nhưng vì chuyện thành Thương Lang phong tỏa cho nên cô ta không ra được, nay thành Thương Lang đã hết phong tỏa, cô ta mới trộm ra khỏi thành, dọc theo đường đi nghe được rất nhiều giai thoại về Triệu Bân mới có thể tới được đây, nhưng cô ta biết càng nhiều thì càng cảm thấy kinh hãi, cũng giống như khi cô ta biết được chuyện hắn có thể bắt chước khí thế cảnh giới Thiên Võ vậy.
"Thật sự dám tới đây sao!"
Triệu Bân thở dài trong lòng, đi xuống lầu.
"Oa, thơm quá!"
Bên này, cái mũi của Tiểu Hắc mập bị kích thích, ghé sát vào người Phượng Vũ giống như một con chó săn, hết ngửi lại ngửi, gã không biết cô ta là nữ giả nam, chỉ biết trên người cô ta có mùi hương rất đậm của mấy cô nương.
Phượng Vũ liếc mắt, nhìn Ngưu Oanh bằng một ánh mắt rất kỳ quái.
Cái tên này ăn gì mà lớn lên vậy, sao lại vừa béo vừa đen đến thế?
"Đây là một em gái đó".
Nhóc hám tiền xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, đi vòng quanh Phượng Vũ xem xét, nhìn từ đầu xuống chân, lại nhìn từ chân lên đầu, khiến cho toàn thân Phượng Vũ cảm thấy mất tự nhiên.
“Đây chắc là thánh nữ Bạch gia”.
Phượng Vũ thì thào nói nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Danh tiếng của nhóc hám tiền cô ta đã từng nghe qua, đừng nhìn thấy cô nhóc này còn nhỏ mà xem thường, cô nhóc này có Man lực mạnh mẽ dọa người, đường đường là cảnh giới Huyền Dương tầng 1 như cô ta nhưng lỡ đâu bị cô nhóc đánh trúng một quyền thì chắc chắn cũng sẽ không chịu nổi.
Khi Bạch Nhật Mộng không để ý đến cô ta nữa thì cô ta liền quan sát khắp tiểu viện, vừa nhìn thấy mấy người Chư Cát Huyền Đạo thì đã không nhịn được mà tặc lưỡi, tiểu viện này đúng là ngọa hổ tàng long.
"Cô thật to gan!"
Triệu Bân đã bước tới, mỉm cười nhìn Phượng Vũ.
Đêm đó ở thành Thương Lang, do hắn không nắm chắc mình có thể giết chết Phượng Vũ nên mới bỏ qua, nếu như có chút nắm chắc phần thắng thì hắn đã tiêu diệt cô ta rồi, trong chớp mắt hắn vẫn còn ôm ý niệm này trong đầu, chỉ vì Phượng Vũ đã biết bí mật của hắn, cho nên hắn phải giết người diệt khẩu.
“Ta đã giữ bí mật cho ngươi, đổi lại ngươi cứu ta một mạng đi!”, Phượng Vũ cười nói.
Đó là sự thật, trước đây nếu như cô ta làm cho thân phận của Triệu Bân bị lộ thì cho dù Triệu Bân có mười cái mạng cũng không đủ để cho Hán Diễm giết! Bây giờ cô ta tính toán như vậy kể cũng hợp lý.
"Nói vậy cũng không sai".
Triệu Bân ngoắc tay chỉ vào phòng, có việc gì vào trong nói sẽ tiện hơn.
Phượng Vũ đi theo hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...