Vô Thượng Luân Hồi
"Có mấy hậu bối tốt như các ngươi, lão phu cũng cảm thấy rất an ủi".
Triệu Bân cất giọng âm trầm nói, thanh âm tràn đầy nội lực, rất có uy thế.
Tất nhiên là sự uy nghiêm đó khi rơi vào trong mắt của Tử Linh thì lại trở thành một chuyện rất buồn cười.
Giờ phút này nếu như lôi hắc bào của Triệu Bân xuống thì bầu không khí ở đây hẳn sẽ trở nên rất náo nhiệt.
"Tiền bối, ngàn vạn lần đừng lên tiếng".
Trong khi thu bảo bối, Triệu Bân còn không quên nhìn thoáng qua Tử Linh, ánh mắt ngụ ý rõ ràng, nếu như tiền bối tiết lộ chuyện này ra thì đám người này nhất định sẽ đập chết hắn.
"Còn phải xem biểu hiện của ngươi".
Tử Linh không nói gì, chỉ nhún vai, ánh mắt đã nói lên tất cả.
"Được được".
Triệu Bân thầm cười trong lòng.
Chuyện có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải là chuyện lớn.
Thu công thì phải nộp thuế, vậy mới sống tốt được.
Đều là người nhà cả, Triệu Bân cũng không keo kiệt, liền phát ra một ít bùa lơ lửng, đây là thứ mà hắn chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn cho mỗi người một bộ bí pháp, người nào cũng có phần, ngay cả Khô Sơn cũng không ngoại lệ, được truyền cho một bộ bí thuật luyện khí.
Đúng là niềm vui bất ngờ!
Khô Sơn cảm động đến rơi nước mắt, nhân vật đệ nhất thiên hạ đúng là hào phóng.
Triệu gia có chống lưng lớn như vậy, cho dù có bị đuổi thì ông ta cũng nhất quyết không đi!
"Cảm ơn tiền bối".
Mọi người vui vẻ ra mặt, tâm tình rất tốt.
Hồng Uyên lão tiền bối, ra tay hào phóng, bình dị gần gũi, chưa bao giờ để cho bọn họ tay không ra đi.
"Mấy người này, đúng là óc heo!"
Tử Linh thở dài, bọn họ vẫn chưa thể nhìn ra sao?
"Đầu óc của tiền bối cũng không tốt đến vậy đâu".
Triệu Bân thầm ho khan trong lòng, lén lút liếc nhìn Tử Linh.
Ngày trước tiền bối cũng đâu có nhận ra ta! Nếu không phải là ông đây bị lão cường giả Huyết Y Môn đánh lén bất tỉnh thì làm sao tiền bối có thể nhận ra được thân phận thật của ta chứ! Rồi sẽ có một ngày ta cũng treo tiền bối lên cây y như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...