Khô Sơn cũng có ở đây, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, ông ta không biết người khoác hắc bào này là ai, chỉ biết lai lịch của người này chắc là rất lớn, cho nên ngay cả mấy người như lão Huyền Đạo cũng đều phải tỏ ra cung kính.
Nhất định đây là một lão tiền bối, đã là lão tiền bối thì ông ta cũng phải hành lễ chào hỏi.
"Không cần đa lễ".
Triệu Bân mỉm cười, tự giác vào ngồi trong đình nghỉ mát.
Trong nháy mắt ngồi xuống, hắn còn cố ý để lộ ra một tia khí tức cảnh giới Thiên Võ.
Hắn cố ý muốn để cho mọi người thấy, cũng là để cho Khô Sơn thấy.
Thời hạn một tháng sắp tới, hắn muốn vị luyện khí đại sư này ở lại Triệu gia.
"Thiên.
.
.
Thiên Võ?"
Khô sơn vừa nhìn thấy khí tức cảnh giới Thiên Võ thì ngay lập tức cả kinh, toàn thân khẽ run lên, lúc nãy ông ta chỉ biết vị này là một lão tiền bối, cũng không biết lão tiền bối lại là cường giả cảnh giới Thiên Võ trong truyền thuyết, đây là lần đầu tiên ông ta có vinh hạnh được nhìn thấy.
"Này, người đó là sư phụ của Triệu Bân".
Tiểu Hắc mập thì thầm nói với Khô Sơn, còn không quên bồi thêm một câu: Đại Hạ Hồng Uyên.
"Đại..."
Khô Sơn không ngừng run, ngay cả linh hồn cũng run lên bần bật, miệng lưỡi đều khô khốc.
Con mợ nó, chống lưng của Triệu gia lớn đến vậy sao?
Khó trách, khó trách ông ta lại thất bại trước Triệu Bân.
Dám thách đấu hắn mà cũng không tìm hiểu một chút xem sư phụ của hắn là ai, ông ta đúng là quá lỗ mãng.
Sư phụ của hắn vậy mà lại là nhân vật đệ nhất thiên hạ được thế nhân công nhận, Đại Hạ Hồng Uyên! Đồ nhi do Hồng Uyên dạy dỗ ra sao có thể là người tầm thường được, bây giờ nghĩ lại, ông ta bị Triệu Bân đánh bại cũng không khiến cho ông ta cảm thấy tức giận nữa, mà trái lại còn có chút vinh hạnh.
"Ông tự do rồi".
Thằng nhóc tóc tím đẩy Khô Sơn một cái.
"Ta bị bệnh, ở lại thêm mấy ngày".
Đúng như dự đoán, ông ta bây giờ cho dù có bị đuổi cũng không muốn rời đi.
Con người mà, ai chẳng muốn tìm cho mình một chỗ dừng chân tốt một chút chứ! Làm người tốt, sống chan hòa với mọi người thì sớm muộn cũng sẽ gặp được cơ duyên tốt, giống như người ta vẫn thường nói, biết điều thì sẽ gặp nhiều may mắn vậy.
"Tiền bối, vãn bối xin hiếu kính ngài".
Tiếp theo là đến phần hiếu kính lão tiền bối.
Mấy người lão Huyền Đạo, lão mập đều cười ha hả, không ai thắc mắc xem Triệu Bân đang ở đâu nữa, người nào cũng bận rộn lấy ra bảo bối dâng lên, nào là hỏa diễm, lôi điện, nào là ngọc Viêm Linh,… bọn họ đã chuẩn bị những thứ này từ lâu, chỉ chờ Hồng Uyên đến thu mà thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...