Bữa sáng ngày hôm nay vô cùng ấm áp.
Đêm qua là một nhà ba người, sáng nay là một nhà bốn người.
Triệu Bân ngồi trên bàn cơm giống như một con quỷ đói, hắn ăn không ngừng, đã lâu hắn không được ăn cơm của mẹ nấu, hơn nữa hắn còn phải nhồi cơm vào đầy miệng thì mới có thể ngăn được Nguyệt Thần nói ra những lời bậy bạ, cái bà này ẩn trong ý thức của hắn, chắc là rất rảnh rỗi, cho nên lúc nào cũng suy nghĩ ra cách hãm hại hắn, chỉ cần hắn lơ đãng một chút là xem như toi đời.
"Ăn chậm lại, không ai giành với con".
Phù Dung nở nụ cười dịu dàng nói với con trai.
Ừm ừm!
Triệu Bân lại vùi đầu vào ăn, còn không quên gắp thức ăn cho vợ.
Sau khi ăn xong, mẹ chồng và con dâu cùng nhau đến khuê phòng, mẹ chồng chải tóc cho con dâu giống như một người mẹ ruột chải tóc cho con gái vậy.
Trong đình nghỉ mát, Triệu Uyên bày ra bộ ấm trà.
Hai cha con nói chuyện với nhau, Triệu Bân đang châm trà cho cha của mình.
"Hồng Uyên là do con giả trang đúng không?"
“Cha biết sao?”, Triệu Bân sửng sốt.
"Con trai của ta dù có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra".
Triệu Uyên cười, từ lúc gặp Hồng Uyên đêm qua, chỉ trong chớp mắt ông ấy liền biết người đó là do Triệu Bân giả trang, chẳng qua lúc ấy tình cảnh không thích hợp để ông ấy vạch trần mà thôi.
"Cha đừng tiết lộ ra ngoài nhé".
Triệu Bân bật cười, có chút xấu hổ.
Gừng càng già càng cay, đúng là không tránh được pháp nhãn của cha.
Uống xong ba chén trà, Triệu Bân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Triệu Uyên thầm thở dài, con trai nhà mình càng lúc càng thần bí, khiến cho ông ấy rất kinh ngạc, giống như kể từ khi lấy Liễu Tâm Như thì Triệu Bân đã biến thành một con người khác vậy.
Nối lại linh mạch.
Trở thành thiên tài một lần nữa,
Hơn nữa còn mạnh mẽ hơn trước.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, những thần thông này Triệu Bân đã học được từ ai?
Ông ấy chưa bao giờ hỏi, vẫn giữ cho con trai của mình sự riêng tư.
Đương nhiên ông ấy cũng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Chuyện này nếu như lộ ra ngoài thì chỉ có trời mới biết có bao nhiêu người sẽ đào tổ tông nhà ông ấy lên mà mắng.
Bên này, Triệu Bân đã rời khỏi phủ đệ.
Phía trước phủ đệ có rất nhiều người đều đang đứng khoanh tay, rất muốn vào trong xem thử có phải mẹ của Triệu Bân đã sống lại rồi hay không, việc này đúng là tà đạo, người đã chết gần mười năm, sao còn có thể trở lại dương gian được?
Triệu Bân nở nụ cười, rồi hòa mình vào con phố ồn ào.
Thoắt một cái đã không còn thấy hắn ở đâu nữa, hắn đã tiếp tục giả trang, khoác lên mình bộ hắc bào, trở thành Đại Hạ Hồng Uyên.
Ngày hôm nay hắn phải tiếp tục đi thu công, bất kể là ngọc Viêm Linh hay hỏa diễm lôi điện, hắn đều sẽ thu hết, càng nhiều càng tốt.
Lúc hắn đi tới cửa hàng binh khí, tất cả mọi người đều đứng lên.
Cả Tử Linh cũng đứng, cho dù hắn là Triệu Bân hay là Đại Hạ Hồng Uyên, thì chỉ riêng chuyện đêm qua cũng đã khiến cho cô ta tăng thêm vài phần kính trọng đối với Triệu Bân.
Có một số khía cạnh, tên tiểu võ tu này tuyệt đối có thể vượt qua được Hồng Uyên, cũng chính là nói, tương lai khi Triệu Bân tu luyện đại thành thì hoàn toàn có thể tranh giành vị trí đệ nhất thiên hạ với Đại Hạ Hồng Uyên.
"Bái kiến tiền bối".
Từ xa, mọi người đã chắp tay cúi người.
Trải qua chuyện chiêu hồn đêm qua, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sợ ngây người.
Trong mắt của bọn họ, Đại Hạ Hồng Uyên chính là một vị thần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...