Vô Thượng Luân Hồi
Ừm, có sáu ngón tay.
Vậy thì mọi thứ đều khớp.
Pháp sư tà ác và Liễu Sĩ Nguyên đều từng nhắc đến người sáu ngón, hôm nay là lần đầu hắn gặp, nhưng cũng có thể chắc chắn sát thủ phế linh mạch của hắn ba năm trước là người do đại trưởng lão phái đến, còn mẹ của hắn nữa, chắc chắn cũng có liên quan đến tên này.
“Bạn tốt của ta!”
Người đàn ông trung niên áo đen vẫn chưa lên tiếng thì đã nghe đại trưởng lão lạnh lùng nói:
“Khá lắm!”
Triệu Bân mỉm cười quay lưng đi, càng đi càng xa.
Lúc hắn quay đi có thể nhìn thấy ánh mắt hắn toát lên vẻ sắc lạnh.
“Phế vật!”
Đợi sau khi Triệu Bân biến mất dạng, đại trưởng lão liền tỏ vẻ mặt đáng sợ.
Câu “phế vật” đó là đang mắng người sáu ngón.
“Là do thuộc hạ làm việc bất lực!”
Người sáu ngón hoảng hốt khom người, toàn thân không kiềm được mà run lên.
Đúng vậy, là do hắn ta làm việc bất lực.
Ba năm trước, nếu như đích thân hắn ta ra tay thì sao còn có Triệu Bân ngày hôm nay, câu “phế vật” đó, ngay cả hắn ta cũng muốn mắng nữa là.
Đúng là không có kim cương thì đừng miễn cưỡng ôm đồ sứ.
“Người của La Sinh Môn đâu?”
Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn tức giận.
“Họ nói tình báo của chúng ta không đúng, đòi thêm tiền!”
Người sáu ngón vội vã nói, chuyện đó cũng nằm trong dự liệu.
Lúc thuê thích khách rõ ràng Triệu Bân đã là một người tàn phế bị cắt đứt linh mạch.
Cuối cùng lại là võ tu, hơn nữa lại có thực lực phi phàm, thích sát mấy lần đều thất bại, La Sinh Môn cũng tìm được một lý do tốt, nếu như tình báo chính xác thì họ đã tiêu diệt được Triệu Bân từ lâu rồi.
“Đưa đi!”
Đại trưởng lão vừa nghiến răng vừa nói.
Chắc là vì lão ta đang tiếc tiền, tiền công La Sinh Môn đòi cao ngất ngưởng mà!
Nhưng nếu có thể tiêu diệt được Triệu Bân thì lão ta cũng bằng lòng trả số tiền đó.
“Đúng thật là hao tâm tổn sức!”
Triệu Bân sớm đã ra khỏi khuôn viên, không kiềm được mà cười lạnh lùng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...