Có sấm sét kết hợp với thú hỏa, tốc độ tôi luyện nhanh hơn rất nhiều.
Trong lúc ấy, hắn có liếc qua Nguyệt Thần, xác nhận là cô ta đang ngủ say, không chút động tĩnh.
“Khi nào cô mới tỉnh đây!”
Triệu Bân thu mắt, còn chờ Tú Nhi đưa ta đi bay nữa chứ?
Trong lúc này, một đao một kiếm đã luyện thành.
Nói là luyện thành, không bằng nói tẩy hết được tạp chất rồi luyện hóa một lần.
Nhưng như vậy cũng đã đủ.
Thu thập cửa hàng binh khí Liễu gia cũng chẳng cần dùng đến luyện khí sư đâu.
Ừm?
Triệu Bân thu mắt, liếc về phía trên, có tiếng gạch ngói di chuyển.
Rõ ràng là trên nóc nhà có người.
Nửa đêm nửa hôm, chạy lên nóc nhà người ta, không phải trộm thì là do thám.
Hắn đã quen rồi.
Từ khi cửa hàng binh khí Triệu gia có thượng phẩm, cứ mấy hôm là có người đến “thăm thú”, toàn vào nửa đêm.
Không cần hỏi cũng biết là thám tử Liễu Thương Hải phái đi.
Chuyện nằm trong dự liệu của hắn là, nếu mà là Liễu Thương Hải thì chạy sẽ càng chăm chỉ.
“Ngươi, xuống đi”, bên ngoài có tiếng thét.
Lỗ Mãng cũng nhận ra được thám tử, bèn cầm đao đầu quỷ hô hoán trong viện.
Đừng coi thường gã, bình thường nói to thế thôi chứ rất tinh tế.
Tiêu tiền của người ta thì gã cũng phải cống hiến hết sức chứ.
“Chạy à, chạy đi đâu!”
Không chỉ có một mình Lỗ Mãng hét lớn, còn cả mấy thị vệ khác cũng đã đuổi lên mái nhà.
Nhưng tiếc là tốc độ của do thám quá nhanh, không theo kịp.
Từ đầu đến cuối, Triệu Bân chẳng đi ra khỏi phòng.
Một do thám nho nhỏ, hắn lười xử lí.
“Phải tìm một chỗ dựa thôi”.
Triệu Bân lẩm bẩm.
Trong ánh nến, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư.
Tư Không bị giết, một hai ngày thì không sao, nhưng để lâu Liễu gia chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Không tìm được Tư Không thì đi điều tra.
Mấy cửa hàng binh khí đấu đá nhau, sớm muộn cũng sẽ tra ra cửa hàng binh khí Triệu gia.
Lúc ấy, kẻ do thám sẽ không còn là cảnh giới Chân Linh nữa.
Dù gì cũng là luyện khí sư được mời đến, đừng nói là Liễu Thương Hải, đến Liễu Thương Không cũng phải quan tâm chặt chẽ.
Cho nên phải tính toán từ trước mới được.
Như nhóm Lỗ Mãng bọn họ, phòng được Chân Linh, nhưng không phòng được cảnh giới Huyền Dương.
“Ông chủ của Tài Mãn lâu có lẽ là một lựa chọn không tồi”.
Triệu Bân suy đi tính lại, ông già mặc áo vải thô là thích hợp nhất, chẳng cần làm gì, đến đây ngồi là được.
Đêm dần trôi qua.
Sáng sớm, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, tìm một áo bào đen che mặt, đi thẳng đến chợ đen.
Lại đến Tài Mãn lâu, ông già mặc áo vải thô vội vàng đứng dậy.
Nhìn thần thái đó không phải nhiệt tình bình thường đâu, bưng trà rót nước như một hậu bối.
Nhưng Triệu Bân thì không còn bình tĩnh như trước nữa.
Lúc trước là có Nguyệt Thần thầm giúp đỡ, có đủ khí thế, nhưng giờ Nguyệt Thần đang ngủ say, hắn không khỏi có chút hoảng loạn.
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn phải diễn cho ra trò.
Cũng may trước khi ngủ, Nguyệt Thần đã để lại bộ công pháp hoàn chỉnh cho hắn, chỉ còn xem hắn dùng thế nào thôi.
“Tiền bối mời dùng trà”.
Ông già mặc áo vải thô vừa nhiệt tình vừa cung kính với Triệu Bân.
Cung kính, đương nhiên là phải cung kính chứ.
Mấy ngày này trọng tu, bệnh tình đã giảm đi nhiều, công pháp mới đúng là rất huyền diệu.
Chính vì thế mà ông ta mới cảm kích.
Ngoài cảm kích ra thì còn kinh ngạc, kinh ngạc về kiến thức của Triệu Bân.
Không ngờ Triệu Bân lại có công pháp tu phục.
“Tiền bối này có lai lịch thế nào vậy?”
Câu nỏi này luôn hiện hữu trong đầu ông ta.
Nhưng cũng chẳng có cách nào.
Có trách cũng phải trách thế giới này nhiều ngọa hổ tàng long quá, ông ta vẫn không thể biết hết được.
“Có đan dược không?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, nâng ly trà nên khẽ nhấp một ngụm.
Trong lúc đó, hắn còn lén nhìn tu vi của ông già, đúng là một nhân vật mạnh, cảnh giới Địa Tàng, nói giảm là giảm được.
“Có, có chứ”.
Ông già mặc áo vải thô cười đáp, lấy hộp ngọc vuông ra, vẫn là một viên Chân Nguyên đan.
Ông ta đã tốn không ít công sức vì viên đan này đó.
Cũng có thể vì thời gian ngắn quá, không kịp tìm, dù gì đây cũng là thứ quý hiếm.
Triệu Bân chưa nhìn đan dược mà chỉ nhấc bút lên.
Nhìn cách hắn diễn, thật sự rất giống thật, vô cùng trôi chảy.
Không có Nguyệt Thần, hắn vẫn có thể che giấu kỹ càng.
Có lẽ đây là một loại tu hành khác, rèn luyện tâm cảnh của mình.
Không biết đến lúc nào, hắn mãi mới thu bút.
Ông già mặc áo vải thô vội vàng nhận lấy.
Như những gì ông ta dự liệu, Triệu Bân vẫn chưa đưa ra bộ công pháp hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, là ông ta chưa đưa đủ lợi ích.
Chỉ một viên Chân Nguyên đan mà muốn đổi lấy cả bộ công pháp, làm gì có chuyện dễ thế.
Ngược lại ông ta còn thấy hơi xấu hổ.
Khiến người này chờ ba ngày mà chỉ được một viên đan dược, thật sự là quá ngại đi.
“Hôm nay, ta cần đi xa một chuyến”.
Triệu Bân nói xong thì chậm rãi đứng dậy, cầm theo cả Chân Nguyên đan.
“Ơ...”
Ông già mặc áo vải thô vội vàng muốn ngăn lại, tiền bối đi thì ta biết làm sao chứ!
“Sau này tìm được đan dược thì đưa đến cửa hàng binh khí tìm đồ đệ của ta là Triệu Bân, hắn sẽ đưa công pháp cho ngươi”.
“Triệu Bân?”, ông già sửng sốt: “Triệu Bân của Triệu gia à?”
“Đúng vậy”, Triệu Bân khẽ kéo áo, bước ra ngoài cửa hàng rồi đi xa dần.
Ông già mặc áo vải thô sau lưng hắn lộ ra cảm xúc kỳ quái.
Ở thành Vong Cổ, ông ta sao có thể không biết Triệu Bân cơ chứ.
Lúc trước là kỳ tài võ đạo, giờ là phế thể đứt mạch.
“Vậy mà làm được đồ đệ của tiền bối ấy”.
Ông già mặc áo vải thô lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm.
Khi nào rảnh phải đi xem mới được, Triệu Bân này không đơn giản chút nào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...