Vô Thượng Luân Hồi
Thằng nhóc tóc tím chỉ biết xuýt xoa, cứ đinh ninh việc Triệu Bân có thể sống sót quay về là nhờ có Đại Hạ Hồng Uyên, đồ đệ không chống đỡ nổi thì đương nhiên sư phụ phải ra mặt rồi.
“Cao thủ cấp Thiên Võ ra khỏi hang động Quỷ Minh là sư phụ ngươi hả?”
Xích Yên liếc nhìn Triệu Bân, Ngưu Oanh và thằng nhóc tóc tím cũng hóng tai lên nghe.
“Ngoài sư phụ ta ra thì còn ai có bản lĩnh đó nữa?”
Triệu Bân chỉnh lại cổ áo, sải bước rời đi.
Dưới ánh trăng, dường như trên đầu hắn còn có thêm một vòng ánh sáng, là đẳng cấp, trong đêm tối, đẳng cấp đó lại càng được thể hiện rõ hơn.
“Đúng thật là Đại Hạ Hồng Uyên!”
Ba người họ ở phía sau đều chậc lưỡi, khó giấu được vẻ kính sợ.
“Là sư phụ sao?”
Tiểu Linh Lung lẩm bẩm.
Cô ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, sư phụ xuất quan từ khi nào? Đến cấm địa làm gì?
Bên này, Triệu Bân đã lén mò về lại phòng.
Liễu Tâm Như ngủ rất say, hắn bèn rón rén đi đến bên cạnh giường, dùng chân nguyên giúp nàng điều dưỡng cơ thể, thỉnh thoảng còn đưa tay, sờ nhẹ lên ngực của vợ.
Nguyệt Thần thấy vậy liền liếc mắt, có tiền đồ hơn chút được không hả?
“Người đâu rồi? Cút ra đây!”
Trời vẫn chưa sáng hẳn thì bọn lão Huyền Đạo đã về, ai cũng thổi râu, trợn mắt, đợi ba ngày hai đêm đến lòi con mắt mà mẹ nó, Triệu Bân lại ở thành Vong Cổ!
Nhóc ham tiền cũng đã đến với vẻ vô cùng cảm kích.
Đi cùng với cô nhóc còn có Tử Linh, họ đều liếc mắt với Triệu Bân.
Nói thật lòng…
Gặp ai cũng không sao, gặp phải người này thì Triệu Bân thấy hơi mất tự nhiên, chỉ muốn chạy khỏi đó ngay, bị treo trên cây một đêm, hắn suýt chút bị đánh chết.
“Sao lại ra được thế?”
Lão Huyền Đạo lớn tiếng mắng, mặt tối đen như than.
“Sư phụ ta đã cứu ta ra!”
Triệu Bân ho gượng gạo, hắn lại lôi sư phụ mình vào.
Lúc hắn nói câu đó thì còn không quên liếc mắt nhìn Tử Linh, đừng có vạch trần ta đấy.
“Xem biểu hiện của ngươi thôi”.
Tử Linh không nói gì nhưng vẻ mặt thì thể hiện tất cả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...