Vô Thượng Luân Hồi
Hắn vừa vào biệt uyển thì Ngưu Oanh đã nhảy cẫng lên.
Ngoài hắn ta ra thì còn có thằng nhóc tóc tím, Xích Yên và Tiểu Linh Lung.
Triệu Bân không nhìn thấy nhóc ham tiền đâu, chắc là đã được lão Huyền Đạo giấu ở phủ thành chủ rồi, so với nhà họ Triệu thì phủ thành chủ vẫn an toàn hơn, Huyết Y Môn không dám xông vào phủ thành chủ để cướp người.
“Phụ thân ta đâu?”
“Đang hôn mê!”
Triệu Bân không rảnh hàn huyên với bọn họ, mà vội đi ngay.
“Mạng của tên này cũng lớn thật.”
Thằng nhóc tóc tím không ngừng chậc lưỡi, tối hôm đó, người mà Triệu Bân đuổi theo là cảnh giới Địa Tạng, hắn rơi xuống sông rồi lại bị đủ phe truy sát, vậy mà vẫn có thể sống sót trở về.
“Cũng không nhìn thử hắn là đồ đệ của ai!”
Xích Yên nói, tên tuổi của Hồng Uyên không phải chuyện chơi.
Nhân tài!
Tiểu Linh Lung thầm xuýt xoa.
Nói thật lòng, ngoại trừ cái tính mặt dày như mo thì tên đó thật sự rất giỏi
Trong phòng, Triệu Bân đã đứng trước giường.
Triệu Uyên nằm dài, không còn sức lực, giống như đang hôn mê, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Triệu Bân vội vã lấy hồ lô nhỏ ra.
Rót linh dịch vào thì thương tích gì cũng là chuyện nhỏ.
Vậy là khỏe rồi sao? Triệu Uyên nằm trên giường một lúc lâu, không còn cảm thấy đau nữa.
“Cha!”
“Bân Nhi?”
“Là con đây!”
Triệu Bân mỉm cười, ẩn trong nụ cười là sát ý, đương nhiên không phải sát ý đối với phụ thân mà là đối với người đã làm phụ thân hắn bị thương, nói không chừng là người do đại trưởng lão phái đến, cũng có thể là Huyết Y Môn, hoặc cũng có thể là cao thủ của tộc lớn và các gia tộc thù địch.
Bất luận là ai thì sau này cũng phải trả hết nợ.
“Về là tốt rồi!”
Triệu Uyên leo xuống giường, nước mắt chảy dài.
May mà con trai đã về, nếu đến Triệu Bân cũng chết thì chắc ông ấy sẽ sụp đổ.
Ù!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...