Vô Thượng Luân Hồi
Có lẽ là bọn chúng đã đói, cho nên mới đáp xuống dưới táng cây nhặt nhạnh thức ăn.
Bạch hạc dường như rất khó xử, không thể nào ăn tự nhiên được.
Còn Đại Bằng thì khỏi phải nói, nó ăn hết sức tự nhiên vui vẻ!
Chủ nhân của nó bị đánh tơi tả, vậy mà nó vẫn dửng dưng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Gió nhẹ thổi tới, Triệu Bân tỉnh lại.
Cũng không biết là do đêm qua bị thương quá nặng, hay là bị Tử Linh đánh quá ác, cho đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đến khi định thần lại mới biết mình đã bị trói gô lại treo ở trên cây, cả người đều đau nhức, đặc biệt là gương mặt nóng hừng hực.
"Tỉnh rồi sao?"
Tử Linh lên tiếng, cười tủm tỉm nhìn Triệu Bân.
"Tiền bối, thật là trùng hợp!"
Triệu Bân cười ha ha một tiếng, nhất thời cảm thấy muốn tè ra quần, nụ cười của hắn so với khóc còn khó coi hơn, hắn kịch liệt giãy giụa nhưng không thể làm gì được sợi dây đặc biệt, thân thể của hắn run lên không ngừng, tuy Tử Linh đang cười, nhưng hình ảnh đó rơi vào trong mắt hắn liền khiến cho toàn thân của hắn ớn lạnh, nếu sớm biết hù dọa không được lão cường giả Huyết Y Môn thì hắn đã đổi thủ đoạn rồi, bây giờ thì toi, thân phận của hắn đã bị khám phá ra.
Trời đất chứng giám.
Người trêu ghẹo Tử Linh không phải là hắn, là Nguyệt Thần.
Nhưng hắn không giải thích được, cho dù có giải thích thì Tử Linh cũng sẽ không tin!
"Không muốn nói gì đó sao?"
Tử Linh vẫn cười, nụ cười hết sức mê người, nhưng trong ánh mắt đã bùng lên một ngọn lửa.
"Đừng nói gì nữa, lên giường đi".
"Chát!"
"Công phu trên giường của ta rất đỉnh".
"Chát!"
"Rồi sẽ có một ngày ta thu phục được cô".
"Chát!"
Đoạn đối thoại này thật là ly kỳ.
Triệu Bân một câu tiếp một câu, câu sau nhanh hơn câu trước, cũng cuồng loạn hơn câu trước.
Còn Tử Linh thì một tát tiếp một tát, tát sau nhanh hơn tát trước, cũng mạnh mẽ hơn tát trước.
Giờ phút này, đừng nói là bạch hạc, ngay cả Đại Bằng cũng đã ngẩng đầu lên.
Đầu óc của tên tiểu võ tu này có vấn đề sao? Hắn không muốn sống nữa à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...