Vô Thượng Luân Hồi
Không biết Hán Triều đã lẩm bẩm câu này bao nhiêu lần, lúc vừa nghe thấy tin này hắn ta quả thật đã sợ hết hồn, toàn thân rét run, cũng may là hắn ta không làm quá, nếu như không có mắt mà bước vào tiểu viện đó thì chắc chắn hắn ta đã chết rất thảm.
"Chết tiệt".
Sau khi hết bàng hoàng, hắn ta lại rủa thầm trong lòng.
Tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Không ngờ Triệu Bân lại đến thành Thương Lang của hắn ta.
Không ngờ lại còn xuất hiện thêm một vị cảnh giới Thiên Võ.
Chuyện này khiến cho hắn ta không dám manh động, không dám ngang nhiên bắt người.
Như vậy, hiện tại cũng không dễ dàng tìm ra được Triệu Bân.
Hắn ta vẫn phải đợi.
Trong lòng của Hán Triều vô cùng bực bội, nhưng vẫn phải nín nhịn.
Một ngày lặng lẽ trôi qua.
Vào đêm thứ hai, Hán Diễm lại đến tiểu viện.
Tội trạng đã viết xong rồi, đều là những tội nhỏ tầm thường, cho dù là tội nặng thì nhất định Hồng Uyên cũng không thèm nhìn tới, mấu chốt chính là bảo vật.
Tiền bối phải nhận bảo vật thì lão ta mới giữ được mạng.
Lão ta bước vào tiểu viện, liền nhìn thấy Triệu Bân đang treo mình trên không trung, người ngã ra sau, chắp tay sau lưng lẳng lặng thưởng thức ánh trăng, ánh trăng sáng mờ ảo khiến cho hắn trông như một lão thần minh, tất nhiên ánh sáng mờ ảo phụ họa đều do công pháp tạo ra, còn việc hắn treo giữa không trung như thế được là nhờ vào bùa lơ lửng, người bình thường căn bản không thể nào nhìn ra, hắn có thể nhìn ra Liễu Sĩ Nguyên dùng bùa lơ lửng bởi vì hắn có Thiên Nhãn.
Hắn treo mình giữa không trung để tạo ra ý cảnh.
Tất nhiên, cũng là để đánh lừa Hán Diễm.
Quả nhiên, Hán Diễm nhìn thấy cảnh đó liền sửng sốt, không hổ là cảnh giới Thiên Võ đệ nhất thiên hạ, có thể đứng ở trên không, công pháp mà tiền bối tu luyện nhất định hết sức nghịch thiên.
"Bái kiến tiền bối".
Hán Diễm đứng tại chỗ, cung kính cúi chào.
Ầm!
Đáp lại lão ta là một tiếng sấm kinh thiên động địa.
Thiên lôi đến quá đột ngột, khiến cho Triệu Bân giật mình, suýt tè cả ra quần.
Ngay cả hắn còn giật mình thì huống chi là Hán Diễm, cả thân thể của lão ta run lên bần bật, chủ yếu là vì tinh thần của lão ta vốn đang rất căng thẳng, thiên lôi này đánh xuống cũng quá đúng lúc rồi.
"Ta đã xem qua thiên tượng, hôm nay không mưa mà!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...