Vô Thượng Luân Hồi
"Thù mới hận cũ, giải quyết cho xong một lần đi".
Triệu Bân bẻ bẻ cổ, mãnh liệt bước từng bước tới.
Liễu Sĩ Nguyên còn không kịp suy nghĩ, liền xoay người muốn bỏ chạy.
Lão ta không thể đánh, cũng không có cách nào đánh tiếp nữa, lão ta đã thân tàn ma dại, còn có thể đứng lên hoàn toàn là do chân nguyên chống đỡ, Triệu Bân thì không còn một vết thương nào, trong tình huống này, chưa cần Triệu Bân ra tay, chỉ cần hắn ném ra một lá bùa nổ thì lão ta cũng sẽ tan xác.
"Muốn trốn sao?"
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Triệu Bân, giống như giọng nói của tử thần.
Keng!
Kiếm Tử Tiêu phóng tới, đánh ngã Liễu Sĩ Nguyên.
Cảnh giới Huyền Dương thì sao chứ, lão ta bây giờ chỉ là một võ tu tàn phế, trong thời gian ngắn không có cách nào phản kích, chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng có thể té thảm.
Phụt!
Liễu Sĩ Nguyên lại hộc máu, chân nguyên hộ thể đã bị phá, không thể nào đứng lên nổi nữa, tê liệt nằm lăn lóc bên trong đống đá vụng, cố gắng hết sức lết về phía sau.
Trong mắt của Triệu Bân thì đây chỉ là hành động giãy chết, cho dù có lùi xa bao nhiêu thì lão ta cũng không thể thoát.
"Có muốn trăn trối gì không?"
Triệu Bân vung kiếm lên, nét mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
"Hãy tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật".
Liễu Sĩ Nguyên hộc máu, lão ta không ngốc, muốn ra điều kiện để được sống.
"Ồ?"
Triệu Bân cũng có chút hứng thú, Liễu Sĩ Nguyên tuy không phải huyết mạch của Liễu gia, nhưng cũng là quản gia của Liễu gia, là thân tín của Liễu Thương Không, chắc chắn lão ta biết được rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể biết.
"Năm xưa khi ngươi bị phế linh mạch, là do đại trưởng lão nhà ngươi phái người ra tay".
Liễu Sĩ Nguyên nói ra bí mật, sắc mặt trắng bệch, trong miệng không ngừng trào máu.
"Làm sao ông biết?"
Triệu Bân thờ ơ nói, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, có thể đây là kế ly gián.
"Bên cạnh lão ta có nội gián của lão phu".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...