Triệu Bân nhíu mày, tâm trạng khá là bất an, hắn là võ tu có võ hồn, lẽ ra sẽ không thể bị lạc vào huyễn cảnh, nhưng lúc nãy cũng bị rối loạn tinh thần, âm tà chỗ này quả thật quá mạnh! Càng đi sâu vào chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Ngươi chưa từng thấy mỹ nữ đi tắm bao giờ sao?"
Nguyệt Thần cười ha hả khi nhìn thấy Triệu Bân chảy máu cam, cảnh tượng này đặc biệt buồn cười.
"Thấy rồi".
Triệu Bân lau máu mũi, chẳng phải lúc trước vì hắn lỡ nhìn người khác tắm mà bị đánh một trận đó sao? Hắn có một sư phụ thật tốt, đào cho hắn một cái hố thật lớn, khiến cho hắn bị Xích Yên đánh thừa sống thiếu chết, đã lâu như vậy rồi, nhưng bây giờ mỗi khi nhìn thấy Xích Yên là hắn lại muốn co giò bỏ chạy.
Sau khi tự trấn an, hắn lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Càng vào sâu sương mù càng dày, tiếng kêu rên của ác quỷ lại càng vang vọng, những hiện tượng kỳ lạ thường xuyên xảy ra, chẳng hạn như xác chết không đầu bị đóng đinh vào tường đá, hay quan tài màu đỏ thẫm nằm vắt vẻo trên một cây cổ thụ, tất cả những hình ảnh đều trông vô cùng kinh hoàng, đa số mọi người sẽ không thể nào chịu nổi.
"Tú Nhi, ta còn cách hoa Hồn Linh bao xa?"
Triệu Bân vừa tiến tới vừa quan sát cẩn thận, một bước cũng không dám khinh thường.
"Đến lúc đó thì ta sẽ nói cho ngươi biết".
Nguyệt Thần dài giọng nói, Triệu Bân đang xem xét thì cô ta cũng đang xem xét, cấm địa này chắc chắn không đơn giản như vậy, nơi này đã an táng qua tiên nhân, hơn nữa còn không chỉ có một người, tà niệm sau khi chết đi sẽ không tiêu tán, nếu như tà niệm biến thành ác quỷ, người phàm không thể nào ngăn chặn được.
Triệu Bân không nhiều lời, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Cách đó không xa có một con sông cản đường, nhưng nước sông đỏ thẫm như màu máu, hắn còn chưa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi huyết khí, trong chớp mắt, Triệu Bân nhìn thấy rõ ràng bên trong lòng sông có một con ác quỷ đang giãy giụa, mặt mũi dữ tợn thống khổ.
May mắn thay, có một cây cầu bắc qua sông.
“Đừng đi qua cầu, bơi qua đi”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
“Chắc chứ?”, Triệu Bân ngập ngừng hỏi.
Nhìn dòng sông đỏ ngầu như máu, không biết sâu đến mức nào, nếu như bơi vào còn có thể bị ác quỷ bắt đi mất, so với chuyện đó thì cây cầu trông an toàn hơn rất nhiều.
Người bình thường chắc chắn sẽ chọn bước đi trên cây cầu đó!
“Tùy ngươi”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
Triệu Bân ho khan một tiếng, sau đó ném một viên đá lên cây cầu.
Ngay sau đó là một cảnh tượng khủng khiếp, viên đá đã bị kiếm khí vô hình chém nát bấy!
Ực!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...