Vô Thượng Luân Hồi
Hắn đã đứng phơi nắng cả một ngày trời, lại còn là nắng của ngày cực dương, cho nên da dẻ của hắn lúc này đã đen như than, màu da không thể hồi phục nhanh chóng được, nếu như có Ngưu Oanh ở đây, có khi người khác còn không phân biệt được hai người bọn họ.
"Ngươi đã từng gặp hắn chưa?"
Thanh niên nữ tính giơ một bức tranh ra trước mặt Triệu Bân.
Đó là một bức chân dung.
Không biết bức tranh là do ai vẽ, vẽ giống y như thật vậy.
Nhìn qua trông lại rất quen mặt.
Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Triệu Bân hay sao?
Triệu Bân hơi nhíu mày.
Hắn vẫn có thể tự nhận ra chân dung của chính mình.
Sau khi xem xét bức chân dung, hắn lại liếc nhìn lên thanh niên nữ tính.
Vị huynh đệ này, mắt ngươi hỏng rồi sao?
Nghĩ lại cũng đúng, bây giờ hắn đen thui như vậy, ai nhận ra hắn mới là lạ.
"Ta hỏi ngươi đó, đã từng gặp chưa?"
Thanh niên nữ tính cộc cằn hỏi lại, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
"Chưa từng gặp qua".
Triệu Bân lắc đầu, kẻ này mặc y phục màu đen trông như đạo tặc, vẻ mặt lại còn hung tợn, nhìn một cái liền biết gã không phải là người tốt đẹp gì, có khi gã còn là sát thủ của La Sinh Môn.
Thanh niên nữ tính không nói nhiều lời nữa, liền xoay người rời đi.
Triệu Bân mặc kệ gã, xắn tay áo chuẩn bị ăn một bữa no nê.
Vèo!
Hắn còn chưa kịp ăn thì thanh niên nữ tính đã quay ngược trở lại, còn gây nên động tĩnh lớn hơn lúc nãy, con Huyết Nhạn vỗ cánh rất mạnh, chớp mắt khiến cho tro bụi trong đống lửa bị thổi bay tứ tung, trên người Triệu Bân lại bị dính tro bụi đen thui.
Thanh niên nữ tính kia lại nhảy khỏi lưng của con Huyết Nhạn.
Kẻ này rất tự giác, ngồi xuống liền ăn, không xem mình là người ngoài.
Trong lúc đó, gã còn liếc nhìn Triệu Bân một cái.
Ngụ ý của ánh mắt đó rất rõ ràng, ta ăn thịt ngươi nướng là đã cho ngươi mặt mũi, ngươi không có cách nào ngăn cản, ông đây mạnh hơn ngươi rất nhiều, nếu như ngươi dám làm cho ông đây tức giận thì ông đây sẽ đánh chết ngươi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...