Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân ho một tiếng ngượng ngùng, là hắn không biết tự lượng sức.
Với tình hình thế này thì bùa nổ hay ngự kiếm gì đó, hắn cũng ngại không dám lấy ra nữa rồi.
Trước mặt tên áo đen này thì chúng chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, đừng nói đến việc đánh tên áo đen, đến cả phòng ngự của tọa kỵ của đối phương mà hắn cũng không đánh được nữa.
Không còn cách nào, tu vi của hắn kém quá xa.
Hắn đã bị áp chế hoàn toàn, dù cho là bí pháp huyền diệu cỡ nào thì cũng chỉ là đồ dỏm mà thôi.
Địa Tạng cấp cao nhất.
Đứng im ở đó cho hắn đánh thì hắn cũng chưa chắc đánh chết được.
“Tiểu tử, còn bản lĩnh gì nữa không?”
Tên áo đen cười với vẻ nguy hiểm rồi khẽ đưa tay lên, búng ra một tia sáng màu máu, lúc ánh sáng máu bắn ra thì lại chia thành hai luồng sáng, một luồng tấn công thẳng vào Triệu Bân, luồng kia tấn công Đại Bằng.
Bất luận là luồng nào thì uy lực cũng vô cùng đáng sợ.
“Đi!”
Triệu Bân lập tức bảo Đại Bằng quay về linh giới.
Còn hắn thì liền lập tức rút kiếm Long Uyên ra, giơ ra phía trước để đỡ đòn.
Bụp.
Ánh sáng màu máu tấn công về phía hắn một cách chuẩn xác, đập lên kiếm Long Uyên.
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên lanh lảnh, còn xẹt ra tia lửa sáng chói.
Kiếm Long Uyên rất cứng nên đã chặn được ánh sáng màu máu.
Mặc dù đã chặn được rồi nhưng sức mạnh dội ngược lại vẫn rất đáng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, lòng bàn tay của Triệu Bân đã be bét máu, xương cánh tay gãy ngay tại chỗ, hắn bay vút ra xa như một con diều đứt dây.
Trong lúc đó hắn nhiều lần ho ra máu, hắn đã bị nội thương, xương cốt khắp người, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều đau đớn khôn cùng.
Bõm!
Cùng với tiếng rơi xuống nước vang lên, hắn đã rơi xuống một con sông đang chảy cuồn cuộn.
“Kiếm tốt!”
Mắt tên áo đen sáng rỡ lên, hắn ta tiếp tục đuổi theo.
Vù!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...