Vô Thượng Luân Hồi
Tiểu Linh Lung liếc nhìn sang, đó đúng là bí tịch, hơn nữa phẩm cấp cũng rất cao, rất bất phàm, một tên nhóc cảnh giới Chân Linh như hắn đã cướp đống này từ bảo tàng của Thiên Tông hay sao?
"Đa tạ tiền bối".
Mọi người vui vẻ ra mặt, nếu không phải do tình cảnh không đúng lúc, thì tất cả bọn họ đã phóng đi tìm chỗ tu luyện rồi, bí tịch mà Đại Hạ Hồng Uyên truyền cho chắc chắn bất phàm.
Vèo! Vèo!
Giữa lúc đó, lại có hai bóng người chẳng phân biệt được trước sau đang phóng tới.
Đó chính là lão Huyền Không cùng Dương Hùng.
Cũng không biết là ai đã truyền âm, cũng không biết tại sao có thể truyền âm nhanh như vậy, bọn họ vừa nghe thấy Hồng Uyên ở nơi này, liền phóng tới không kịp suy nghĩ.
"Xin.
.
.
xin ra mắt tiền bối".
Có lẽ là do chạy quá nhanh, cho nên cả hai người đều không thở được bình thường, chính Triệu Bân cũng giật mình, hắn còn chưa kịp đi tới phủ thành chủ và Đấu giá các để lừa gạt thì hai người này đã tự mình tới đây, cũng tốt, tiết kiệm cho hắn đỡ phải đi một chuyến nữa.
Từ xa chạy tới, hai người không chỉ hiểu chuyện mà còn rất phóng khoáng.
Bọn họ đều dâng lên cả hỏa diễm và ngọc Viêm Linh.
"Có lòng quá".
Triệu Bân phất tay lấy đi, lại phất tay ra sách cổ.
"Là chuyện nên làm".
"Tiền bối còn cần gì, xin cứ dặn dò".
Lão Huyền Không cười ha hả nói.
"Hoa Quỷ Linh", Triệu Bân cũng không khách khí nói: "Lão phu cần hoa Quỷ Linh".
"Hoa Quỷ Linh".
Tất cả mọi người đều cau mày, nhìn dáng dấp thì có lẽ bọn họ đều đã nghe qua về thứ này, hiển nhiên nó là một thứ vô cùng trân quý, nếu không thì Nguyệt Thần cũng sẽ không nói rằng ở phàm giới có thể sẽ không có.
Thấy vậy, hắn lại bồi thêm một câu: "Chỉ cần báo cho lão phu biết nơi nào có, ta sẽ tự đi lấy".
Chữ "lấy" mà hắn nói ra quả thật là khí thế bừng bừng.
Mọi người nghe tới đây, cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.
Người ta là đệ nhất thiên hạ mà! Thứ mà ông ta muốn, còn có thể không lấy được hay sao!
"Nếu như các ngươi có thể mang tới thì tất nhiên là tốt nhất".
Triệu Bân cười nói, phía sau còn có một câu, tuy không nói ra, nhưng mọi người cũng sẽ tự mà suy nghĩ ra, chuyện này chắc chắn sẽ có ban thưởng lớn.
"Vãn bối nhất định sẽ làm hết sức".
Tất cả mọi người đều chắp tay, Hồng Uyên cũng đã tự mình lên tiếng, vậy thì còn nói gì được nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...