Vô Thượng Luân Hồi
Chỉ trong một chớp mắt, kiếm khí đánh tới, phát ra thanh âm chói tai.
Triệu Xuyên phản ứng khá nhanh, trong nháy mắt rút kiếm ra, dốc hết sức chống đỡ.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn không thể chống đỡ được, bị kiếm khí đánh trúng, phải lui về phía sau.
Keng!
Triệu Dương lại chém tới, đường kiếm mang theo ánh sáng chói mắt tỏa ra bốn phía.
Một kiếm này, uy lực quá mạnh mẽ.
Một kiếm này, khiến cho quá nhiều người cau mày, kiếm uy đó rõ ràng là đang muốn giết chết người kia!
Triệu Xuyên nếu như không tránh được, chắc chắn sẽ bị một kiếm này giết chết.
Ông!
Giữa lúc đó, có một luồng sáng từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống trước mặt Triệu Xuyên, sau khi nhìn kỹ, chính là kiếm Long Uyên đã chặn đường kiếm giết người kia cho Triệu Xuyên.
Đã nói mà! Tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Soạt!
Triệu Bân từ trên trời nhảy xuống, đạp lên đài chiến đấu một cái bụp.
“Chết tiệt”.
Đại trưởng lão hừ lạnh, lão ta trù tính đủ loại, thế mà Triệu Bân vẫn đuổi đến kịp.
“Tam ca”.
Triệu Xuyên lảo đảo một chút, nở nụ cười.
“Chán sống rồi hả”.
Tần Ninh nói, rồi rót một ngụm linh dịch, từng khe máu đều khôi phục như cũ.
“Triệu Bân, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy”.
Triệu Dương lạnh lùng nói, trong lòng hơi rụt rè, nhưng khí thế vẫn phải bày ra.
“Xuống đi, để ta cho”.
Triệu Bân vỗ vai Triệu Xuyên, thần sắc đã lạnh hơn nhiều.
Một kiếm ban nãy đủ để lấy mạng Triệu Xuyên.
Hắn đã xem thường Triệu Dương quá rồi, hung ác như vậy, không nhận người thân.
“Ta cũng không nghiêm minh đâu”.
Triệu Dương cười lạnh, ngụ ý rất rõ ràng, hắn ta sẽ không nương tay, hắn ta nhất định phải có được vị trí thiếu chủ, cảnh giới Chân Linh đỉnh phong với tầng bốn, hắn ta sẽ không thua.
Triệu Bân không đáp, có lẽ là rất tùy ý.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...