Dưới ánh trăng, Đại Bằng sải cánh bay cao trong gió.
Tối nay Triệu Bân đặc biệt chăm học, hắn ngồi xếp bằng, cầm cuốn sách cổ trong tay, đắm chìm vào nghiên cứu, những ghi chép trên đó phần lớn là bí mật, hắn chưa từng nghe nói qua.
Tiểu Linh Lung ở bên cạnh rất ngoan ngoãn.
Mỗi khi Triệu Bân lấy một cuốn sách cổ ra, cô ta sẽ nhìn nghiêng lướt qua cuốn sách cổ đó, đồng thời cũng liếc nhìn Triệu Bân, càng nhìn thì ánh mắt của cô ta lại càng không thể bình thường được, bởi vì những cuốn sách cổ mà Triệu Bân lấy ra đều rất quen thuộc với cô ta.
Rất hiển nhiên, sau khi tên võ tu nhỏ nhoi này thoát khỏi sợi dây, hắn đã bắt đầu dòm ngó bên trong Linh Lung các, còn tiện tay lấy ra một ít bảo bối, không đúng, phải nói là hắn đã vơ vét tất cả bảo bối, Linh Lung các của cô ta bây giờ e rằng chỉ còn là một tòa lầu các trống không!
Do đó, ánh mắt của cô ta mới trở nên không bình thường.
Tên võ tu nhỏ nhoi có cảnh giới Chân Linh này vậy mà lại có thể tìm ra được mật thất kho báu, lại có thể phá giải cơ quan, đây mới là việc khiến cho cô ta cảm thấy bất ngờ nhất.
Cơ quan này được Hồng Uyên truyền lại, hiếm ai có thể phá giải được, tên nhóc này đúng là có bản lĩnh không nhỏ! Còn lá gan của hắn nữa, cũng lớn hơn người thường rất nhiều!
"Cưng quá".
"Lớn lên làm vợ ta nhé!"
"Ta chờ nhóc lớn lên".
Nửa đêm rồi mà Nguyệt Thần vẫn chưa chịu yên, không ngừng nói ra hết câu này đến câu khác.
Đương nhiên là những câu nói tồi tệ đó đều được nói qua miệng của Triệu Bân.
Triệu Bân an tĩnh lại, liền biết Nguyệt Thần lại muốn gài hàng mình.
Nhưng hắn cũng không quan tâm.
Cô nhóc này chỉ mới hai ba tuổi, chắc chắn không thể hiểu nổi mấy lời đó.
Còn nữa, cô có bệnh hay sao vậy? Lão tiền bối cũng trêu ghẹo, bây giờ ngay cả con nít cũng không tha, ông đây mãnh liệt hoài nghi tính hướng của cô có vấn đề, thảo nào cô lại lâm vào cảnh thân hủy thần diệt, người như cô có bị người ta đánh chết cũng không oan!
Nguyệt Thần chỉ cười, nụ cười của kẻ gian đang khoái trá.
Thần trí của Tiểu Linh Lung vẫn còn minh mẫn, làm sao cô ta có thể không hiểu được?
Không sai, cô ta đã nghe thấy và hiểu hết!
Chính vì hiểu cho nên bên trong đôi mắt to long lanh của cô ta mới ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn, cô ta thật sự đã đánh giá thấp tên võ tu nhỏ nhoi này, hắn thật sự không biết xấu hổ! Ngay cả một cô nhóc hai ba tuổi mà hắn cũng không bỏ qua! Loại người như hắn từ đâu chui ra vậy?
May cho hắn là cô ta đã mất hết tu vi.
Nếu không, cô ta nhất định sẽ "nói chuyện" với hắn một chút, thuận tiện tiễn hắn đi gặp Diêm Vương trong hôm nay luôn! Nhưng bây giờ thì cô ta vẫn phải nhẫn nhịn, người xưa có câu, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, cô ta đang ở trong một trạng thái tồi tệ, không thể manh động.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...