Vô Thượng Luân Hồi
Nếu biết trước Dương Hùng sẽ hành động như thế thì hắn chỉ trộm thôi chứ không cho nổ rồi.
Giờ thì hay rồi, gây ra động tĩnh quá lớn, làm kinh động đến cả quân đội rồi.
Hắn muốn đến thành Xích Dương để mua ngọc Viêm Linh nhưng giờ ra khỏi thành Vong Cổ còn không được nữa là.
Dương Hùng bây giờ cũng giống như Yên Thiên Phong năm đó, đóng cửa thành, chỉ cho vào không cho ra.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp trút xuống khắp mặt đất.
Quân đội vẫn còn ở trong thành khiến mọi người ai nấy cũng xuýt xoa.
“Nhà họ Vương có máu mặt thật, để tìm được hung thủ mà thành chủ đã ra quân khí thế đến vậy!”
“Ba cửa hàng thuốc đâu phải là con số nhỏ đâu!”
“Cũng có thể là do chuyện xảy ra liên tục nên mới khiến thành chủ bực bội”.
“Làm loạn trên địa bàn của người ta, người ta không nổi điên mới là lạ!”
Đường phố buổi sáng là náo nhiệt nhất, đi đến đâu cũng nghe tiếng bàn tán, thường ngày mấy tên bắt gà trộm chó đều không dám lộ mặt ra, chỉ sợ bị tóm lại hỏi tội, nhưng giờ chuyện bọn họ làm đều là chuyện vặt, tên trộm thuốc, nổ cửa hàng kia mới thật sự động trời.
Triệu Bân ra khỏi nhà từ sớm.
Hắn phải tìm Dương Hùng để xin giấy phép ra khỏi thành, không thể bị nhốt trong thành mãi được, có một viên ngọc Viêm Linh lớn như thế, hắn phải nhanh chóng mua về thì mới yên tâm được.
“Đứng lại!”
“Chà, thiếu gia Triệu gia à?”
“Mời!”
Thị vệ gác cổng phủ thành chủ cũng rất thú vị, lúc đầu thì nghiêm nghị nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha, chắc là do đã được Dương Hùng dặn dò từ trước, nếu như Triệu Bân đến thì không cần phải thông báo.
Đến cả thành chủ cũng nể hắn như thế thì nói gì đến những thị vệ nhỏ như bọn họ.
“Cái này xem như thành ý của ta!”
Thị vệ nể mặt thì đương nhiên Triệu Bân cũng biết điều, hắn lần lượt “gửi tặng” cho những người có mặt ở đó mỗi người một lá bùa tốc hành, chút ưu ái nhỏ, vào thời khắc quan trọng có thể phát huy tác dụng lớn.
“Vậy thì ngại lắm!”
Các thị vệ vui vẻ cười, vội vàng nhận lấy, mới sáng sớm mà đã có thu hoạch bất ngờ rồi.
Triệu Bân của Triệu hia đúng thật là một thiếu gia hiểu chuyện, móc hầu bao cũng rộng rãi lắm.
Đấy là bùa tốc hành đấy, không có bán ngoài thị trường đâu, rất có giá trị.
Triệu Bân mỉm cười, bước vào trong phủ.
Hắn không phải mới đến lần đầu nên đã quen đường rồi, hắn rẽ mấy lượt thì đi thẳng vào trong chỗ xa nhất trong hoa viên, từ xa hắn đã nhìn thấy Dương Hùng ngồi trong đình nghỉ mát để uống trà.
Ngoài Dương Hùng ra còn có hai người nữa.
Người cùng uống trà với Dương Hùng là một cô gái áo trắng, chắc là một đạo cô.
Cô ta lạnh lùng, thanh cao, có một cảm giác uy nghiêm khó diễn tả bằng lời, nhan sắc của cô ta khá xinh đẹp, cao ngạo như mặt trăng, vì sắc đẹp của cô ta mà hoa tươi trong vườn cũng mờ nhạt đi không ít.
Nhìn kĩ hơn thì mới biết, đó chẳng phải là sư phụ của Liễu Như Nguyệt sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...