Vô Thượng Luân Hồi


Lão đạo râu trắng cười ha hả một tiếng, còn nháy mắt với Triệu Bân, hàm răng vàng khè của lão ta thật sự quá gai mắt, phối hợp với thần thái kia trông vô cùng bỉ ổi, dù nói rằng không nên phán xét người ta chỉ thông qua vẻ bề ngoài, nhưng chỉ cần liếc qua cái bộ dạng kia cũng khiến cho người khác bất giác suy nghĩ lão ta chính là một kẻ không đứng đắn.

Cực Lạc tán!
Công dụng cũng giống như tên gọi, chính là sau khi nuốt vào thì sẽ.

.

.

rất vui vẻ phê pha.

"Thuốc này có tác dụng vô cùng tốt, chỉ cần dùng một gói, ngay cả thần tiên cũng phải quỳ".

Lão đạo râu trắng càng nói càng vui vẻ, có khi chính lão ta cũng đã nuốt hai gói rồi.

"Thần tiên cũng phải quỳ".

Triệu Bân vừa ở trong gian hàng lựa chọn, vừa lẩm bẩm một tiếng.

Trong lúc lẩm bẩm, hắn còn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.


Nếu như nó tốt như lão đạo râu trắng nói, thi hắn cũng không ngại mua một gói.

Trở về, hắn phải để cho Nguyệt Thần nếm thử một chút.

Hình ảnh Tú Nhi phê pha chắc chắn là rất diễm lệ nha.

Ý tưởng của hắn, Nguyệt Thần cũng có thể đọc được.

Bởi vì đọc được, cho nên cô ta mới chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Triệu Bân một cái.

Xem ra, thỉnh thoảng cô ta vẫn phải kiếm chuyện gài hàng Triệu Bân mới được, đồ nhi của cô ta dường như vẫn rất bướng bỉnh.

Như đã nói.

Cô ta cũng rất thích cái loại Cực Lạc tán này, nếu như cho Triệu Bân nuốt hai ba cân, không biết hắn có phê pha tới mức bay ra ngoài thế giới luôn hay không.

Cho nên mới nói, sư đồ nhà này rất giống nhau.

Hơn nữa, cặp sư đồ này một nữ một nam, già không đứng đắn, trẻ không ngoan ngoãn, cả ngày không suy nghĩ tới việc truyền đạo tu luyện, chỉ suy nghĩ cách nào để gài bẫy đối phương.

"Còn ngọc Viêm Linh".


Triệu Bân hỏi một câu, không biết là vô tình hay cố ý.

"Không có", lão đạo cười, rồi lại nói: "Bất quá, lão phu biết chỗ nào có".

Tất nhiên, lão đạo râu trắng cũng không nói ngay, chỉ xoa xoa tay tặc lưỡi, thần thái chẳng có chút trang nghiêm nào, ý tứ rất rõ ràng: Ta có được lợi ích gì không? Muốn có tin tình báo thì đưa bạc đây!
Triệu Bân tự hiểu, liền lấy ra năm mươi lượng bạc.

Lão đạo râu trắng liếc qua một cái, vẫn không lên tiếng: Còn thiếu một chút nữa.

Lão già này, thật biết cách làm ăn.

Triệu Bân lại lấy ra năm mươi lượng bạc, tin tình báo này thật là đắt quá!
Ừm, một trăm lượng, đủ rồi.

Lão đạo râu trắng thu tiền, xong liền đưa tay lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có một miếng ngọc bội to bằng lòng bàn tay trẻ con, toàn thân đỏ rực, đó chính là ngọc Viêm Linh trong truyền thuyết.

Triệu Bân vừa nhìn thấy nó liền thở mạnh một hơi.

Trong chớp mắt, hắn liền có cảm giác muốn lật tung cái gian hàng này lên, lão già này thật lắm trò! Vì muốn kiếm một trăm lượng bạc mà không cần mặt mũi à!
"Đây là vật gia truyền của ta".

Lão đạo râu trắng hướng về phía ngọc Viêm Linh thổi phà phà, còn dùng ống tay áo xoa xoa, vốn là một khối ngọc bội đỏ rực, sau khi bị lão ta lau qua liền phát sáng như tuyết trắng.

"Bán bao nhiêu?", Triệu Bân đen mặt lại nói.

"Ba vạn lượng", lão đạo râu trắng rất biết cách làm ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui