Lời nói của Chư Cát Huyền Đạo mang theo ẩn ý sâu xa, không cần nhìn kiếm, chỉ cần nhìn thái độ của Triệu Bân là biết, từ đầu đến cuối, tên đó đều tâm lặng như nước, không có một tia hoảng sợ, ông ta hiểu rõ thiếu gia của nhà họ Triệu, tài giấu nghề của tên đó có thể nói là vững vàng như núi, khó dự liệu như âm dương.
Đồ đệ do Hồng Uyên dạy ra, cũng giống như mình, đã có khí chất đứng đầu thiên hạ, Chư Cát Huyền Đạo có thể thấy rõ.
Bang! Bang!
Triệu Bân cũng đang mài binh khí của mình rồi, chỉ có điều, thứ đang cầm trong tay lại là cây búa sấm sét, gõ xuống hết lần này đến lần khác, âm thanh giòn giã vẫn rất vui tai.
Vẻ ngoài khó coi, không có nghĩa là kiếm cũng sẽ tầm thường vô dụng.
Người không biết xem hàng, ắt sẽ không thấy được thâm thúy huyền bí của thanh kiếm này, rất “ngầu”.
“Kiếm của hắn, không cần mài giũa nữa đâu nhỉ!”
“Lời này của ngươi, ta không thích nghe đâu nhé, vẫn chưa so sánh, kết quả thế nào còn chưa biết được”.
“Hắn ta mà thắng thì lão tử chổng đầu ăn phân nhá”.
Vẫn là tên kia đó, cứ đến mỗi một trường hợp thế này thì đều sẽ nói một câu như vậy, chẳng hạn như câu thoại này, không biết đã nói đến bao nhiêu lần rồi, căn bản chính là không đánh giá cao Triệu Bân
“Chổng ngược ăn phân!”
Chư Cát Huyền Đạo khoanh tay luồn vào ống tay áo, lão mập thì vuốt râu, ngay cả vẻ mặt của Lão Huyền Không và Dương Hùng đều mang ý vị sâu xa, họ đều là trí tưởng tượng phong phú, đều tưởng tượng đến hình ảnh kia.
Không biết lúc nào, tiếng “bang bang” mới dứt.
Khô Sơn là người hoàn thành trước, một thanh kim đao, ánh sáng màu vàng kim tỏa sáng tứ phía.
Sau đó mới là Triệu Bân.
So với thanh kim đao, thanh kiếm đen của hắn thua kém hơn rất nhiều, chẳng có gì đặc sắc.
“Không biết tự lượng sức!”
Khô Sơn cười nhạt, không thèm nhìn Triệu Bân.
Bịch!
Giữa tiếng huyên náo, một người đàn ông cường tráng bước lên chiến đài, để lộ ra cánh tay trần, cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra sức công phá, nhìn sơ qua liền biết, là người chuyên thể tu, “thở” ra một chưởng, e là trong cùng cấp bậc sẽ chẳng có mấy người có thể chống đỡ được.
“Chịu không nổi!”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng Triệu Bân liền thốt ra câu này.
Cùng là cảnh giới Chân Linh.
So sức lực thì đạo hạnh của hắn vẫn còn kém một chút.
“Hai vị, còn lời nào muốn nói không?”
Người đàn ông cường tráng lên tiếng, giọng nói thô lỗ cục mịch.
“Nếu như không còn yêu cầu gì nữa, so sánh binh khí, giờ sẽ bắt đầu!”
“Nói hay lắm!”
Khô Sơn tùy ý ném ra kim đao.
“Nói hay lắm!”
Triệu Bân cũng tùy ý, ném kiếm ra.
Coong! Vù!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...