Nhìn thấy Triệu Bân khổ sở như thế này, mọi người đều cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được.
"Ta muốn thành thần".
Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần, gương mặt vốn đang tái nhợt giờ phút này lại tối sầm, chờ đến khi hắn được phong thần, hắn nhất định sẽ tính sổ với Nguyệt Thần, cô gái này thật là xấu xa.
Đã nói từ trước rồi, đồ nhi là để cho sư phụ đây gài hàng mà.
Nguyệt Thần không đáp lời, nhưng thần thái đã thể hiện rõ ràng ý tứ như vậy.
"Triệu Bân có ở đây không?"
Đúng lúc này thì mọi người chợt nghe thấy tiếng gọi, có ai đó đã bước vào.
Người đó là Vương Đức của Liễu gia.
Sự xuất hiện của lão ta khiến cho mọi người phải liếc mắt ra ngoài, bọn họ đều nhận ra lão này là người của cửa hàng binh khí Liễu gia, chủ cũ là Liễu Thương Hải, lão ta đã từng đến đây để so kiếm và phải trở về trong nhục nhã, sau khi Liễu Thương Hải bị đày đi nơi khác thì cửa hàng đó cũng đã có chủ nhân mới.
Thần sắc của Vương Đức rất kỳ quái.
Chủ yếu là do cảnh tượng trước mắt có chút hỗn loạn, có một đứa con nít bị treo ở trên cây, trên tay người nào cũng có cầm một miếng dưa hấu lớn, như nhóc hám tiền còn có bạc để ôm trong người, mà gai mất nhất chính là Triệu Bân, hình như hắn mới vừa bị ai đánh xong!
"Tới đây làm gì?", Lỗ Mãng quát lên một câu.
Thành thật mà nói, những người ở đây chẳng có ai ưa gì Liễu gia.
Ừm, ngoại trừ Liễu Tâm Như.
"Tất nhiên là tới hạ chiến thư", khóe miệng Vương Đức nhếch lên, phất tay phóng ra một tấm thiệp mời, nói: "Khô Sơn trưởng lão nhà ta muốn tìm luyện khí sư nhà các ngươi so tài một chút thuật luyện khí, tất nhiên, nếu như biết sợ rồi thì cũng có thể không cần tới, Liễu gia sẽ không cưỡng cầu".
"Nhận lời".
Mấy người trong vườn khá ăn ý, đều ngang ngược quát lên một tiếng! Một tiếng này khiến cho Triệu Bân bị giật mình tới mức đứng không vững, đầu óc ong ong, hắn thấy chắc chắn là đám người này đang cố ý.
Khô Sơn trưởng lão chính là luyện khí sư của Liễu gia.
Thực tế thì ông ta là do các gia tộc lớn mời tới giúp Liễu gia, muốn chèn ép Triệu gia.
Lũ điên!
Vương Đức thầm mắng, may mà lão ta vẫn còn một chút đạo hạnh, nếu không thì thảm rồi.
Đám người này đồng lòng lắm.
Triệu Bân không nói lời nào, liếc mắc nhìn qua từng gương mặt, mấy người cũng không phải là luyện khí sư, mấy người nhận lời cái gì, dù sao cũng đâu phải là mấy người đi thi thố, chỉ biết nói miệng như mấy người thì làm gì biết người ta phải đau lưng cỡ nào.
Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là khí thế.
Mọi người cùng trả lời, thể hiện sự nhất trí cao độ, hù dọa được đối phương ngay lập tức.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...