Vô Thượng Luân Hồi


Hắn cũng muốn thông linh để gọi Đại Bằng ra, sau đó vọt thẳng lên trời, thế nhưng xấu hổ ghê, thuật thông linh giới hạn thời gian, hiển nhiên bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Đúng lúc nguy khốn, hắn nhìn về phía túi Càn Khôn.

Nói đúng ra là đang nhìn quan tài của vua Âm Nguyệt, có thể lôi ra đập chết ông ta được không?
Hay là gọi vua Âm Nguyệt ra cũng được.

Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần, ngụ ý rất rõ ràng: Dạy ta phép điều khiển thi thể.

Thế nhưng Nguyệt Thần chẳng để tâm.

Ánh mắt của cô ta thẳng thừng ngó lơ Triệu Bân, muốn ngủ thế nào vẫn ngủ thế ấy, nếu nghe kỹ còn nghe thấy cô ta đang ngâm nga một điệu nhạc, rất thong dong, thần thái này đã đủ bày tỏ rằng: chạy đi, chạy nhanh vào.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu.

Thời khắc này, hắn có một khao khát tuy bồng bột nhưng rất mãnh liệt: cưỡng ép “làm gì đó” Nguyệt Thần.


Keng! Keng!
Trong lúc này, kiếm khí của ông già áo đỏ lại phóng tới, không phải vài luồng, mà là cả một vùng! Có trời mới biết bao nhiêu cây cổ thụ bị chém ngang hông! Nếu không phải vì Triệu Bân nhanh chân thì chắc hẳn hắn cũng bị làm tám mảnh rồi, ông già áo đỏ kia có phải võ tu Huyền Dương bình thường đâu.

“Ngươi không thoát được đâu”.

Ông già áo đỏ hét ầm lên một tiếng, bước chân bá đạo giẫm nát tảng đá lớn thành tro bụi, sau đó nhảy vọt lên, vung tay quăng ra một cái gương bát quái.

Uỳnh!
Gương bát quái xoay giữa không trung, có hào quang bắn ra khắp nơi.

Không ổn!
Triệu Bân khiếp hãi, từng luồng hào quang kia không chỉ đẹp mà còn rất mạnh, nếu dính phải thì cơ thể nhỏ bé của hắn sẽ bị đục thủng một lỗ.

Trong chốc nhát, hắn lập tức trốn vào lòng đất.

Uỳnh! Đùng!

Giống như hắn đã dự tính, uy lực từ hào quang của gương bát quái cực mạnh, mấy tảng đá lớn bị xuyên thủng rát nhẹ nhàng.

Cho dù hắn đã trốn xuống lòng đất nhưng cũng rất thê thảm, chân nguyên hộ thể đã vỡ, trên vai trái có thêm một cái lỗ, lúc này đang chảy máu tươi ào ào.

“Hay cho trò độn thổ”.

Ánh mắt của ông già áo đỏ lóe lên vẻ kinh ngạc, đúng là gặp được bảo bối rồi.

Chuyện khác chưa tính, chỉ riêng phép xuyên tường và độn thổ đã là thu hoạch lớn.

Đã bảo rồi mà, chuyến này đi không uổng.

Chưa kịp dứt lời, ông ta đã giậm chân xuống, định ép Triệu Bân nảy ra.

Triệu Bân không ngốc, ngay trước đó, hắn đã tự trồi ra rồi, vung tay ném ra một quả trứng sắt, chính là pháo lôi quang, vật mà hắn phải có khi muốn trốn.

Khỏi nói chứ, ông già áo đỏ thực sự bị hoa mắt.

Thế nhưng cũng chỉ trong một chốc, đôi mắt kia nhanh chóng khôi phục ánh sáng, đập vào mắt chính là quả pháo lôi quang ban nãy, thêm mười mấy quả nữa đang được ném về phía ông ta.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui