Sắc mặt của Tử Linh ửng hồng, màu đỏ lan đến tận cổ nhưng bà ta vẫn đang cúi đầu.
Tuy không nói gì, nhưng từ vẻ mặt đã nói lên tất cả, đường đường là Thiên Võ mà lại mặt dày như vậy, còn coi lớp sau như trò đùa à?
“Cô có bệnh à?”
Sắc mặt của Triệu Bân tối sầm, mắng mỏ Nguyệt Thần.
Ha ha ha!
Nguyệt Thần ôm bụng cười, đến mức cười ra nước mắt.
Cô ta mới là thần “bịp” thật sự.Bạch hạc lả lướt lượn qua núi cao sông dài.
Suốt dòng đường đi, Triệu Bân im lặng đến kỳ lạ.
Hắn đứng ở đó chỉ thấy sống lưng lạnh toát, bởi vì Tử Linh đứng ngay sau lưng hắn.
Không phải chém gió chứ, hắn chẳng dám nhúc nhích.
Miếng giẻ vẫn còn ở đây, chặn kín miệng hắn, không thể nào lên tiếng được nữa.
Nếu hắn còn lắm lời, chưa biết chừng Tử Linh sẽ quăng hắn xuống luôn.
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.
Cô nói thử xem, cô đường đường là một vị thần, sao cô lại nhàn nhã đi gài một võ tu thấp cổ bé họng như ta hả? Bị cô ta chơi một vố như thế, hắn còn chẳng dám lôi miếng giẻ này ra ngoài.
Có trời mới biết lần sau còn trò gì quái gở, tấm thân nhỏ bé của hắn không trụ nổi đâu.
“Lấy ra đi! Không lừa ngươi nữa!”
“Cứ nhét vào thì hơn, nhét vào cho an toàn!”
Cuộc đối thoại của hai người vẫn rất thông dụng và dễ hiểu, mặc cho Nguyệt Thần nói năng nghiêm chỉnh thế nào, Triệu Bân cũng không nghe cô ta nói đùa nữa.
Chịu thiệt một lần rồi, không muốn mắc bẫy thêm lần nữa.
Bị trêu đùa rồi.
Tử Linh cũng trầm lắng, hai gò má vẫn còn ửng hồng.
Chắc chắn bà ta đã bị chòng ghẹo rồi.
Hai câu hỏi kia khiến bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, mà lão tiền bối trước mặt bà ta dường như cũng không đứng đắn gì lắm, hay nói cách khác là bị khùng.
Miệng ông ta còn nhét giẻ nữa, đây là một kiểu tu hành khác biệt hay vì ông ta sợ không giữ được cái miệng của mình?
Lúng túng suốt cả quãng đường, không biết họ đã trải qua bầu không khí này thế nào.
Đợi khi bạch hạc từ trên cao đáp xuống đã là mảnh rừng hoang vu kia.
Triệu Bân biết rõ nơi này vì đã từng đến đây cùng Ngưu Oanh, còn tiêu diệt được tên pháp sư tà ác kia nữa, suýt chút nữa là toi mạng rồi.
“Tiền bối, mời”.
“Ưm…!”
Triệu Bân rất ra dáng, diễn cũng đâu vào đấy, thế nhưng, cho dù diễn tốt đấy mấy cũng sẽ vì miếng giẻ rách được nhét trong miệng mà hình tượng sụp đổ quá nửa.
Lúc này đây, nếu có thêm sợi dây thừng trói hắn lại, chắc chắn sẽ càng hợp cảnh hơn.
Tử Linh lầm bầm trong lòng.
Hồng Uyên của Đại Hạ trong truyền thuyết là một người cực kỳ nghiêm chỉnh, tại sao khi tới chỗ bà ta lại trở nên không đứng đắn rồi? Miếng giẻ rách trong miệng ông ta trông rất tức cười, chủ yếu vì quá khôi hài, đang yên đang lành, ai lại nhét giẻ vào miệng mình chứ?
Hai người đi thẳng tới ngôi mộ chính.
Quan tài của vua Âm Nguyệt vẫn còn ở đó, nhưng không được ổn định lắm.
Nắp quan tài rung lên bần bật, liếc mắt nhìn qua đã thấy nó sắp bung ra, âm khí cuồn cuộn trào ra từ khe hở giữa nắp và thân quan tài, kèm theo tiếng khóc gào của lệ quỷ khiến người ta bất giác nghĩ rằng cỗ thi thể lâu đời bên trong sắp chạy ra rồi, khiến Triệu Bân nhìn thôi cũng run rẩy trong lòng.
Đúng là hắn đóng vai một cao thủ đã đạt tới cảnh giới Thiên Võ.
Nhưng tu vi thực sự của hắn mới tới cảnh giới Chân Linh thôi, đâu thể đỡ được âm khí của Thiên Võ.
“Tú Nhi, có thể nhìn ra được ai đang chiêu hồn không”, Triệu Bân hỏi.
Quan tài của vua Âm Nguyệt rung lên thế này chắc không phải do kẻ nào rảnh rỗi gây ra mà phải có nguyên nhân gì đó, chắc hẳn là thế lực thần bí kia đang chiêu hồn vua Âm Nguyệt.
May mà, Tử Linh biết chút bí pháp phong ấn.
Mấy chục lá bùa chú được dán trên quan tài, cũng chính vì có chúng trấn giữ nên nắp quan tài mới chưa bật mở, nếu không, chắc hẳn vua Âm Nguyệt đã lao ra rồi.
“Chắc là kế thừa của dòng tộc xác chết”.
Nguyệt Thần thong dong đáp, phương pháp chiêu hồn cho thi thể ở trong nhân gian nhiều vô số kể, nhưng cô ta là thần, tầm mắt cực kỳ cao, chỉ cần liếc qua đã nhìn ra được bên nào đang chiêu hồn.
“Tộc xác chết?”, Triệu Bân khẽ nhíu mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...