Trưởng lão đứng đầu tộc Huyết Ưng lạnh lùng đáp.
Thể diện còn hay không không quan trọng, chủ yếu là phải đón được thiếu chủ về, còn chốn Vong Cổ này thì càng đi sớm càng tốt.
Càng ở lại lâu, họ sẽ càng mất mặt.
“Thả chứ, đương nhiên phải thả”.
Triệu Bân không khóc nữa, cuối cùng cũng buông thanh kiếm Tử Tiêu ra.
Xong việc, tên này còn lục lọi một hồi trên người Nghiêm Khang, nào thì ngân phiếu, đồ trang sức, binh khí...!bao gồm cả quả sinh linh ra, thứ gì lấy đi được, hắn không hề khách sáo.
Đúng là nhân tài toàn năng.
Thấy tay nghề thành thạo của Triệu Bân, đừng nói là khán giả, đến cả Dương Hùng cũng vuốt râu một cách thâm thúy.
Tên nhóc này chắc chắn đã từng làm không ít chuyện trộm đạo, tay chân nhanh nhẹn thế này không thể nào luyện được trong vài ba ngày.
Trước đó hắn khóc lóc trông rất đau đớn.
Bây giờ hắn cướp đồ trông rất quen tay, tên này làm sao có thể đổi vai tùy ý như vậy được nhỉ.
“Ngươi...!hỗn xược!”
Trưởng lão Huyết Ưng điên tiết, đứng trước mặt bọn ta mà ngươi còn dám hỗn hào như thế ư.
“Trước khi tỉ thí diễn ra đã hứa rồi, nếu ta thắng, tất cả tài sản của hắn thuộc về ta”.
Triệu Bân đáp trả nhưng chân tay cũng không nhàn rỗi, thứ gì cuỗm đi được, hắn không hề chừa lại.
“Câu này không sai được, là cá cược của thiếu chủ nhà ngươi với Triệu Bân mà”.
“Nghiêm Khang thua rồi, Triệu Bân là người thắng, đương nhiên có quyền vơ vét chiến lợi phẩm”.
“Ừm, không sai tí nào!”
Triệu Bân vừa dứt lời, xung quanh nổi lên vô số lời bàn tán.
Tên nhóc tóc tím, tên mập đen thui và nhóc ham tiền trở thành lực lượng chính, thêm cả các gia tộc đối đầu với tộc Huyết Ưng cũng nhảy ra trợ giúp, mồm năm miệng cười thuật lại rõ ràng giao kèo của hai người trước trận đấu.
“Bọn ta...”
Trưởng lão Huyết Ưng nghẹn họng, suýt nữa đã hộc máu.
Bất đắc dĩ, họ đành nhìn về phía Dương Hùng.
Dương Hùng lại chắp tay đứng nghiêm chỉnh ở đó.
Thành chủ mà, cho dù lão ta không nói, nhưng chỉ nhìn thái độ đã biết hết rồi.
Nhìn ta làm gì? Nhìn ta có tác dụng gì.
Có chơi có chịu chứ! Thua rồi còn định chạy làng, người của thành Vong Cổ dễ bắt nạt vậy hả?
Phen này thì nhóm trưởng lão tộc Huyết Ưng ỉu xìu rồi.
Gương mặt của mấy lão già đó vô cùng khó coi, bấy giờ họ mới biết ngụ ý của Triệu Bân, hiển nhiên hắn đang mượn đến uy thế của Dương Hùng để chèn ép họ!
Quan trọng nhất là tộc Huyết Ưng đuối lý.
Chuyện này đều nhờ công lao của thiếu chủ bảo bối nhà họ, khoe khoang tài năng, đặt ra một vụ cá cược nhảm nhí, bây giờ bị người ta túm chặt không chịu nhả thì biết làm thế nào được.
Đây là thành Vong Cổ, chẳng lẽ định đánh nhau một mất một còn? Đừng đùa nữa, đừng nói đến họ, cho dù là tộc trưởng tộc Huyết Ưng đến đây cũng không dám làm càn như vậy.
Dám động thủ trong thành thì mẹ kiếp, đừng ai hòng sống sót mà bước ra.
Hả hê thật!
Chư Cát Huyền Đạo cười ha hả, rất vui khi thấy đại gia tộc chịu thiệt.
Lão mập cũng chỉ sợ thiên hạ này chưa đủ loạn lạc.
Các gia tộc đối đầu với tộc Huyết Ưng, các gia tộc có quan hệ tốt với Triệu gia đều nở nụ cười.
Nếu không phải tình hình không phù hợp lắm, chắc họ sẽ lao lên lục soát giúp Triệu Bân.
Ở bên này, Triệu Bân đã xong việc rồi.
Hắn thực sự cướp bóc sạch sẽ, nhưng vẫn giữ chút thể diện cho tộc Huyết Ưng và Nghiêm Khang đấy chứ, nếu không, đến cả bộ quần áo trên người cũng bị lột ra hết đấy.
“Thằng nhóc này muốn ra vẻ mà còn khó hơn lên trời nữa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...