Vô Thượng Luân Hồi


Trong vườn, người nào người nấy cũng ngồi nghe chăm chú, ngay cả lão mập và Chư Cát Huyền Đạo cũng ngồi yên lặng lắng nghe, tuy bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe kể lại một lần nữa, Tiểu Hắc mập nguyện ý nói thì bọn họ cũng nguyện ý lắng nghe, hơn nữa còn lắng nghe một cách nồng nhiệt, đôi lúc cũng chen miệng vào, thể hiện cảm giác tồn tại.

"Ta nói, sao ngươi một chút cũng không kinh ngạc vậy!"
Thằng nhóc tóc tím chọc chọc Triệu Bân, cái tên này từ nãy đến giờ sao chẳng thể hiện chút thái độ nào.

"Trước khi về đây thì ta đã nghe người ta kể câu chuyện này rồi".

Triệu Bân ho khan, tùy tiện đưa ra một lý do, thật sự không muốn đả kích mọi người.

"Nói thật, kỹ năng diễn xuất của thần gài bẫy cũng giống như ngươi vậy".

Chư Cát Huyền Đạo thổn thức không ngừng.

Ở Đấu Giá các, ông ta ngồi gần Triệu Bân nhất, người kia một khi đã diễn thì không nhận người thân, so với kỹ thuật diễn xuất của Triệu thiếu gia thì quả thực không thể phân cao thấp.

"Nghe nói ông thắng được không ít bảo bối".

Triệu Bân ẩn ý nói.

"Ngươi không nói thì ta quên mất đấy, lại đây".

Chư Cát Huyền Đạo tiện tay ném bầu rượu, kéo Triệu Bân trở về phòng.

Tại Đấu Giá các, đúng là ông ta cũng có thu hoạch, chính là một viên đan Tinh Nguyên, sao Triệu Bân có thể không biết được, hắn còn sợ ông ta quên cho nên mới cố ý nhắc nhở.

Thu được đan dược, Triệu Bân rất vui vẻ.


Công pháp mà! Đừng bảo hắn keo kiệt, có lẽ là do hôm nay cao hứng, cho nên hắn viết nhiều thêm được mấy nét, chỉ có điều nó vẫn chưa hoàn chỉnh, nét mặt của Chư Cát Huyền Đạo liền đen lại.

"Nếu còn đan được thì cứ tìm ta".

"Cút".

"Được!"
Triệu Bân cười toe toét, cất viên đan dược vào.

Đêm dần sâu.

Vẫn có rất nhiều người tới Vương gia uống trà, buổi tối có người đi qua còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng chửi bới, rất ồn ào.

Những người đến Liễu gia cầu hôn cũng đã trở về.

Liễu gia không đưa ra câu trả lời rõ ràng, có quá nhiều người đến cầu hôn, dù sao thì cũng chỉ có thể chọn một.

Điều này còn phụ thuộc vào ý của Liễu Như Nguyệt.

Phố lớn huyên náo đã dần dần thưa thớt bóng người.

Không gian chìm vào tịch mịch.

Trong đêm đen, bên ngoài thành Vong Cổ lại truyền tới tiếng ầm ầm.

Nghe động tĩnh này, chắc chắn là ngoài đó đang có đại chiến, hơn nữa còn có rất nhiều phe tham gia vào.

Cũng không còn cách nào, trong buổi đấu giá đã bán ra quá nhiều bảo bối, luôn sẽ có những người không đấu giá được để mắt tới, ở bên trong thành Vong Cổ bọn họ không dám ra tay, nhưng một khi đã bước chân ra khỏi cổng thành, chắc chắn sẽ xảy ra một trận mưa máu gió tanh, có cướp được bảo bối hay không thì phải xem đạo hạnh của mỗi người.

Tại cửa hàng binh khí.

Triệu Bân đã khóa cửa phòng, đứng ở bên giường, dùng chân nguyên để bồi bổ khí lực cho Liễu Tâm Như, chỉ cần hắn có ở đây thì mỗi ngày hắn đều làm như vậy.

Một lúc sau, hắn liếc nhìn xung quanh.

Rồi hắn lại liếc nhìn Nguyệt Thần một cái.

Sau đó, nhìn thấy cô gái đang ngủ say trên giường, hắn mới duỗi ngón tay, lén lút chọc chọc vào đôi gò bồng đảo của Liễu Tâm Như.

Chọc một chút rồi lại chọc thêm một chút nữa, rất nhẹ nhàng, hai mắt hắn như cũng đang mở to.

Chủ yếu là vì hắn tò mò.

Từ lúc trưởng thành tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào một cô gái, khi còn là tình nhân với Liễu Như Nguyệt, hắn còn chưa từng được hôn môi, chứ đừng nói đến chuyện gì khác.


Chọc thử một cái, cảm giác rất thần kỳ, rất đàn hồi.

"Có mềm hay không?"
Nguyệt Thần đột ngột lên tiếng, lúc cô ta nói, ngay cả mắt cũng không thèm mở.

Một lời của cô ta khiến cho Triệu Bân giật thót mình, hoảng hốt thu tay lại, giống y như một tên trộm bị bắt quả tang ngay tại chỗ, không khỏi hoang mang.

Một tên thần diễn xuất như hắn, thế mà bây giờ gương mặt cũng đỏ lên không ít.

"Mềm".

Triệu Bân ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.

Không phải cô ngủ rồi sao?
Nửa đêm rồi còn làm người ta giật mình.

Hơn nữa, đây là vợ của ta đó, ta sờ một cái cũng không được sao?
Có ai nói là không cho ngươi sờ đâu!
Nguyệt Thần không nói lời nào, nhưng thần thái đã đại biểu cho tất cả, sờ thì cứ sờ đi, lén lén lút lút làm cái gì! Dáo dác cứ như ăn trộm vậy!
Ngày thường thì mặt dày như cái thớt, tới thời khắc mấu chốt còn bày đặt kinh sợ sao?
Xì!
Triệu Bân phản đối, hắn đứng thẳng người, cảnh tượng này thực là ngượng ngùng, đang sờ còn có người nhìn chằm chằm, khiến cho cả người hắn mất tự nhiên.

Nếu như đi ngủ, còn mất tự nhiên hơn nữa.

Hắn quay người, rón rén đi ra khỏi cửa.

Không thể không nói, cảm giác thật không tệ, rất đàn hồi.

Cánh cửa đóng lại, Liễu Tâm Như từ từ mở mắt.

Trước đó nàng còn chưa ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh trăng.


Phòng kế bên.

Triệu Bân ngồi khoanh chân, thú hỏa đỏ thẫm cầm bên tay trái, thú hỏa Viêm Sư cầm bên tay phải, trong lòng mặc niệm Đại Hoang Viêm quyết, khiến cho hai món thú hỏa chậm rãi dung hợp với nhau.

Có pháp môn dung hỏa, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.

Chỉ có điều, một món thú hỏa màu đỏ, một món thú hỏa màu vàng, khi dung hợp lại tạo ra một món thú hỏa màu đen, hắn không biết màu sắc của thú hỏa phân chia cấp bậc như thế nào, nhưng món thú hỏa màu đen này so với thú hỏa màu đỏ bá đạo hơn rất nhiều, ngọn lửa đen nhánh cháy bùng bùng, khiến cho không khi nóng lên nhanh chóng.

"Không tệ".

Triệu Bân cười ha hả, cầm thú hỏa trên lòng bàn tay, quan sát trên dưới, sau đó mới thu vào bên trong cơ thể, phối hợp với sấm sét, cộng thêm việc luân chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh và Thái Sơ Thiên Lôi quyết, hung hăng rèn luyện khí lực, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Sau đó, tới lượt áo cà sa phật môn.

Trước ánh nến, Triệu Bân cầm áo cà sa nhìn qua một lượt.

Hắn nhìn mãi cũng không ra chiếc cà sa này có ẩn giấu điều gì, trừ việc nó được tạo ra hết sức tinh xảo, thì những khía cạnh khác chẳng có gì đặc biệt!
Để có được chiếc áo cà sa này, hắn đã phải mất mười vạn lượng.

"Đốt nó đi", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.

“Đốt đi sao?”, Triệu Bân nhướng mày, bắt ta đốt mười vạn lượng của mình đi sao?
"Đừng nói nhảm nữa".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui