Có rất nhiều người tỏ ra hung dữ với hắn, chẳng hạn như Nghiêm Khang và Hoa Đô.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, sớm đã căn dặn người bên dưới, bất luận thế nào cũng phải tra ra lai lịch của thần gài bẫy, một khi tra ra, thì hắn ắt phải chịu đựng lửa giận của cả mấy gia tộc lớn!
Bọn ta đi trước.
Lão mập, Chư Cát Huyền Đạo, Xích Yên và thằng nhóc tóc tím đều lạnh hết cả người, họ biết rằng thần gài bẫy đã khiêu khích quá nhiều người, cho nên không dám đi quá gần hắn.
Lỡ như các gia tộc lớn trả đũa, thì bọn họ có thể bị liên lụy, ai bảo bọn họ ngồi cùng bàn chứ!
Bọn họ không quen biết hắn đâu!
Bất cứ ai ở hiện trường đều cố tình giữ khoảng cách với hắn, chỉ dám đứng từ xa kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, có lẽ tu vi của hắn không cao, nhưng đạo hạnh gài bẫy người khác của hắn quả thực có thể khiến cho thế tục phải kinh hãi.
Nhờ vào thần gài bẫy, bọn họ mới được xem một màn kịch lớn.
Phần lớn mọi người vẫn chưa thỏa mãn, cho đến tận bây giờ vẫn còn choáng váng đầu óc, đặc biệt là món tiền hai trăm vạn lượng kia, vẫn còn vang rền bên tai của họ như tiếng sấm.
"Về nhà thôi".
Cuối cùng, Triệu Bân cũng đứng dậy dưới sự chú ý của mọi người, mạnh mẽ vươn vai.
Đúng lúc này, gia chủ Vương gia cũng bước xuống lầu 2.
Trong lúc hắn bước đi, hắn đã liếc mắt nhìn gia chủ Vương gia đứng ở phía xa.
Hành động nhỏ này đã bị những người âm thầm quan sát nhìn thấy rõ ràng.
Thật là bí ẩn.
Đến lúc này, ai nhìn vào cũng bất giác cho rằng Triệu Bân và gia chủ Vương gia có mối quan hệ gì đó khó giải thích, có lẽ bọn họ còn ở cùng một nhóm.
Thật sao!
Không chỉ có Triệu Bân thu hút được nhiều sự chú ý, mà bây giờ gia chủ Vương gia cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây chính là thủ đoạn đổ tội lên người khác trong truyền thuyết.
Thủ đoạn này cũng là do Nguyệt Thần dạy, không cần làm quá rõ ràng, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ rồi.
Thực tế đã chứng minh, hành động nhỏ này đã thành công gây ra được sự nghi ngờ.
Trong nháy mắt, gia chủ Vương gia liền cảm thấy có vô số ánh mắt lạnh như băng đang dán lên người mình, cũng có những ánh mắt vô cùng hung hăng, giống như có thù giết cha với lão ta, lửa giận ngút trời.
"Chết tiệt".
Gia chủ Vương gia hừ lạnh một tiếng, cái tên đáng chết kia lại hại lão ta rồi!
Kẻ hại người bây giờ chính là ông đấy.
Triệu Bân ngoài mặt thì thản nhiên, nhưng trong lòng đã lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn lại hướng về phía gia chủ Vương gia liếc mắt nhìn, ánh mắt ti hí đầy thích thú, ngụ ý rất rõ ràng: chúng ta là huynh đệ tốt, xong việc rồi nhớ đi uống rượu.
Làm xong, hắn xoay người đi.
Hắn cũng không phải vô cớ muốn đổ tội cho Vương gia, bởi vì lúc trước Vương Dương đã hãm hại hắn, người của Vương gia lại chèn ép Triệu gia, bao nhiêu năm qua cuối cùng hắn cũng đã có thể trút giận, quân từ báo thù mười năm chưa muộn, cuối cùng hắn cũng đã có cơ hội.
Phía sau lưng, có rất nhiều người trừng mắt nhìn gia chủ Vương gia.
"Các vị, ta không quen biết hắn".
Gia chủ Vương gia vội vàng nói, lão ta không thể chịu cái oan này được, nếu để cho người ta hiểu lầm nói không chừng còn bị diệt tộc, cũng chỉ có thể trách Triệu Bân đã khiêu khích quá nhiều người, hơn nữa còn khiêu khích toàn các gia tộc lớn.
Không ai đáp lại lão ta, thần thái của mọi người đã nói lên tất cả: đừng cãi chày cãi cối nữa.
Đúng vậy, chỉ bởi vì một ánh mắt của Triệu Bân, Vương gia nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nỗi oan này, mà các gia tộc lớn cũng rất lạ lùng, trên đầu ai cũng đang bốc hỏa, cần tìm một người để phát tiết, tìm không ra thân phận của Triệu Bân thì tìm tới đồng bọn của hắn cũng được, dù sao thì cũng phải có người chịu đựng lửa giận của bọn họ.
Thật đúng lúc, lại có một tên đồng bọn xuất hiện ngay tại chỗ.
Có đúng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là họ đã có người để phát tiết rồi.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không ra tay ở đây.
Bọn họ đã có mục tiêu, ngày sau nhất định sẽ toàn lực đập chết.
"Vương Liêu, ngươi thật khốn kiếp!"
Liễu Thương Không đi qua, sắc mặt vô cùng khó coi, hừ một tiếng lạnh lùng, xen lẫn sự tức giận vô hạn.
"Ta không quen biết hắn".
Gia chủ Vương gia có trăm cái miệng cũng không thể cãi.
Đáng tiếc, chẳng có ai tin lão ta, ai cũng chắc chắn lão ta là đồng bọn của thần gài bẫy, dù có nói gì cũng uổng công.
Khi Triệu Bân đi ra phía sau đài đấu giá, hầu như đã không còn ai ở đó.
Nhìn thấy hắn, Huỳnh Nham bật cười ha hả, hắn đã giúp Đấu Giá các kiếm được nhiều tiền, còn giúp cho lão ta kiếm được nhiều tiền hoa hồng, không phải cũng nên tiếp đãi hắn thật nồng hậu hay sao? Đạo hạnh gài bẫy người khác cao thâm như thế, nếu như hắn bảo mình không có nghề, thì chỉ có quỷ mới tin.
Loại người này tuyệt đối không được khiêu khích.
Nếu không, mỗi khi có cuộc đấu giá, thần gài bẫy sẽ đến gây rối, khiến cho lão ta làm ăn không được.
"Vị đạo hữu này đấu giá thắng áo cà sa, thú hỏa Viêm Sư và chiến kích Lôi Thiên".
Huỳnh Nham cười và nói rằng ba thứ mà Triệu Bân thắng được lần này đã được đóng gói hoàn chỉnh.
"Ừm".
Triệu Bân nhẹ giọng nói, đưa túi tiền ra.
"Quả là người hào phóng".
Huỳnh Nham không khách sáo, vội vàng cầm lấy túi tiền đếm ngay tại chỗ, đó cũng không phải là một con số nhỏ.
Tất nhiên, sau khi mở túi tiền, lão ta không khỏi nhướng mày.
Trong túi tiền, ngoài ngân phiếu, còn có một xấp bùa tốc hành.
"Cái này! "
Huỳnh Nham ho khan một tiếng.
Lão ta có thể hiểu, tiền không đủ, nên hắn mới mang bùa đến góp!
Nhưng lão ta không hiểu được, ở đâu ra mà hắn có nhiều bùa tốc hành như vậy?
Còn nữa, cái tên này đúng là liều mạng, dám tay không bắt sói! Hắn căn bản không có được bao nhiêu tiền! Nhưng cái miệng của hắn lại rất dọa người, khí thế ngút trời, hắn không sợ bị người khác quật lại hay sao?
Không sợ.
Triệu Bân vô cùng bình tĩnh, hắn có Tú Nhi bên cạnh, cô ta chính là một vị thần.
"Dám hỏi đại danh của đạo hữu".
Huỳnh Nham nhận túi tiền, dò xét nhìn Triệu Bân.
"Danh xưng chỉ là một ký hiệu mà thôi".
Triệu Bân hờ hững nói, phất tay áo thu ba món bảo bối lại, giọng điệu vẫn già nua như vậy.
"Cho nên, không cần hỏi nhiều".
"Hẹn ngày gặp lại".
Triệu Bân phất tay, xoay người rời đi, một câu hẹn ngày gặp lại đã nói lên rất nhiều thâm ý: lần tới tổ chức đấu giá ta sẽ đến nữa, kẻ nào không có mắt thì sẽ tiếp tục rơi xuống bẫy của ta.
Sau khi hắn rời đi, có một người nữa lại bước ra phía sau đài đấu giá.
Đó là một lão già tóc đã bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lão ta chính là các chủ của Đấu Giá các, thiên hạ gọi lão ta là lão Huyền Không, là võ tu cảnh giới Địa Tạng chân chính.
"Các chủ".
Huỳnh Nham đưa túi tiền của Triệu Bân cho lão ta.
"Nhiều bùa tốc hành thế này! "
Lão Huyền Không vuốt râu, đôi mắt già nua khôn ngoan đầy ẩn ý sâu xa, bùa tốc hành cũng giống như bùa nổ, trong dân gian hiếm ai có được, là một bí mật rất ít người biết.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã chứng tỏ tên thần gài bẫy này không hề đơn giản.
"Đã phái người tra xét", Huỳnh Nham nhỏ giọng nói một câu.
"Nhớ lấy lời ta nói, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn".
"Đã rõ".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...