"Chắc hắn cũng là võ tu cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong chưa thăng cấp được".
"Cho nên hắn mới cần đan Thiên Võ".
"Điều đó cũng khó nói lắm, nói không chừng hắn chỉ đang muốn hại người thôi, tác phong của hắn trước giờ đều rất nhất quán mà".
"Hoa Đô muốn có được đan Thiên Võ thì nhất định sẽ bị hút cạn máu".
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt ở bên dưới.
"Dập, dập chết hắn ta đi".
Nét mặt Huỳnh Nham rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng hưng phấn.
Thành thật mà nói, lão ta cũng chưa hài lòng khi bán cho Hoa Đô với giá đó, chủ yếu là nếu như giá cả có thể tăng lên nữa thì túi tiền của lão ta sẽ càng dày lên.
Đã bảo mà! Thần gài bẫy không cam lòng ở yên một chỗ.
Thần diễn xuất ngồi trong góc sẽ luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng.
Triệu Bân ngồi vững như núi, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hắn thì bình tĩnh như thế, nhưng mấy vị ngồi cùng bàn làm sao có thể bình tĩnh cho được?
Hắn thực sự có nhiều tiền như vậy sao?
Ngay cả Chư Cát Huyền Đạo cũng đang lẩm bẩm, vốn cho rằng hắn chỉ là thần gài bẫy, không ngờ cuối cùng hắn lại thật sự là một đại thổ hào, một trăm vạn lượng! Đó là một con số lớn như thế nào chứ!
Ta không có tiền.
Triệu Bân khoanh tay không nói gì cả, ai nói không có bạc thì không thể hại người, hắn có thần chỉ dẫn, cho nên có thể biết được giới hạn cuối cùng của Hoa Đô, tất nhiên hắn sẽ không thể lãng phí cơ hội này.
Hoa Đô đã thôi cười, nét mặt ngay lập tức trở nên âm trầm.
Mới vừa rồi hắn ta còn cảm kích Triệu Bân, nhưng bây giờ hắn ta chỉ muốn đào mười tám đời tổ tông của Triệu Bân lên mà mắng, một trăm vạn lượng mà ngươi cũng muốn nhúng tay vào, ngươi gài người khác đến ghiền rồi hay sao?
Hơn nữa, ông đây chọc vào người khi nào?
Trong lòng Triệu Bân thầm cười lạnh, dám làm nổ cửa hàng binh khí của ta thì phải trả giá đắt.
"Thiếu chủ Ám Dạ, có tăng giá không?"
Sau một khoảng lặng, Huỳnh Nham liền nhìn về phía Hoa Đô nói.
“Thêm, một trăm mười vạn lượng”, Hoa Đô hừ lạnh nói.
“Hai trăm vạn lượng”, Triệu Bân nhẹ nói.
Phụt! Khụ khụ!
Một lời của hắn khiến cho tất cả mọi người đều phun rượu ra.
Không biết có bao nhiêu người bị sặc.
Không biết có bao nhiêu người bị phun đầy mặt.
Giờ phút này, ngay cả con em các gia tộc lớn đang giả bộ ngủ cũng đều không gọi tự tỉnh.
Rõ ràng bên dưới đang diễn ra một màn kịch lớn!
"Ông đây không nghe lầm chứ! Hai trăm vạn?"
"Một hơi thêm chín mươi vạn, thần gài bẫy muốn chết hay sao!"
"Không được, ta phải lạy hắn thôi".
Hiện trường như bùng nổ, tiếng tặc lưỡi khiếp sợ vang lên liên tục, tiếng kinh hô cũng không ít, thậm chí còn có người đứng dậy, chắp hai tay như bái phật, hướng về phía Triệu Bân ở trong góc mà lạy lấy lạy để.
Cái tên này đúng là không sợ chết!
Khóe miệng của Huỳnh Nham giật giật, lão ta biết Triệu Bân sẽ không ngồi yên, nhưng lão ta cũng không ngờ rằng Triệu Bân lại chơi lớn như vậy, dám hét giá hai trăm vạn lượng khiến cho ai cũng chóng mặt, kể từ khi lão ta đặt chân đến thành Vong Cổ cho tới nay, đây chính là kẻ ngang ngược nhất mà lão ta từng thấy trong các buổi đấu giá.
Bên này, Triệu Bân hờ hững lau mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Hai trăm vạn lượng của hắn hét lên quá khủng khiếp, mấy vị ngồi cùng bàn bị dọa sợ, giật mình thon thót, đều đồng loạt phun rượu vào mặt của hắn.
Ôi thần linh ơi! Đây thực sự là một vị thần!
Tiếng tặc lưỡi vẫn chưa dứt, mọi người đều phải nhìn Triệu Bân bằng một con mắt khác, không thể nhìn thấu được hắn, rốt cuộc là hắn muốn có được đan Thiên Võ, hay là hắn lại đang muốn hại người.
Nếu như hắn muốn hại người, thì cái hố này quả thật đã đào quá sâu rồi, muốn bẫy chết người luôn sao?
"Hắn ta mới là kẻ hại người thì có".
Trong lòng Triệu Bân thầm mắng, tất nhiên là đang mắng Hoa Đô, ngươi trốn được mùng một cũng không thể trốn được ngày rằm! Lúc trước ngươi ẩn thân, không tham gia đấu giá, ngươi tưởng ông đây sẽ không bắt được ngươi hay sao?
Món đấu giá cuối cùng, ta đã ra tay bắt được ngươi rồi!
Như vậy cũng tốt, chỉ cần đào một cái hố là có thể chôn xác hắn ta luôn, ngược lại cũng bớt lắm chuyện.
"Ngươi đùa bỡn ta?"
Hoa Đô quát to một tiếng, hét giá cao như vậy, không nắm đầu được hắn ta mới là lạ, ánh mắt của hắn ta vốn rất thâm sâu, bây giờ lại hằn lên rất nhiều tơ máu, khiến cho đôi con ngươi trở nên đỏ thẫm, trông vô cùng hung tàn bạo ngược.
"Đấu giá mà! Ai ra giá cao hơn sẽ được".
Triệu Bân nói thẳng, quát ta? Quát ta cũng chẳng sống được lâu đâu.
"Ta hoài nghi hắn không có nhiều bạc như vậy, là hắn cố ý muốn quấy rối ta".
Hoa Đô hừ lạnh một tiếng nói, rồi nhìn sang Huỳnh Nham.
“Vậy thiếu chủ Ám Dạ muốn thế nào?”, Huỳnh Nham liếc mắt nhìn Hoa Đô.
"Kiểm tra túi tiền của hắn".
“Vị đạo hữu này có đồng ý không?”, Huỳnh Nham thu tay về, nhìn sang Triệu Bân.
“Không sao”, Triệu Bân cười nói: “Nhưng lão phu cũng có một điều kiện”.
"Không thành vấn đề".
"Chỉ cần hắn ta từ bỏ đan Thiên Võ, lão phu sẽ giao ngay hai trăm vạn lượng ra".
Triệu Bân nhàn nhạt nói.
Thần gài bẫy! Không chỉ diễn xuất đại tài, mà còn rất thông minh.
Ngươi muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, ông đây không biết vặn vẹo lại à?
Chủ yếu là bởi vì hắn không có tiền.
Tổng số lượng bạc trên người hắn cộng lại không quá mười mấy vạn lượng.
Trong trường hợp này, hắn phải vận dụng trí não của mình một chút.
Trong mắt người ngoài, hắn đang đánh cược, đánh cược rằng Hoa Đô sẽ không từ bỏ.
Nếu như hắn ta không từ bỏ viên đan dược, hắn ta sẽ không thể biết được sự thật.
Những hắn ta chạy tới đây là vì đan Thiên Võ, làm sao hắn ta có thể dễ dàng từ bỏ được.
Đối với Triệu Bân mà nói, đây cũng không hẳn là ngăn cản.
Hắn biết giới hạn cuối cùng của Hoa Đô, hai trăm vạn lượng này còn chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn ta, sao hắn ta có thể từ bỏ được.
Không thể không nói, điều kiện này của hắn đã trực tiếp đánh trúng yếu điểm của Hoa Đô.
Cái này cũng là do Nguyệt Thần dạy hắn.
Thần linh mà, đâu phải để trưng thôi đâu! Bà đây sống biết bao nhiêu lâu rồi, dám đấu với thần sao, không bẫy chết được ngươi thì bà đây cũng không gọi là Tú Nhi nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...