Vô Thượng Luân Hồi


"Nhìn thấy chưa, thần gài bẫy đổi đối tượng rồi".

Nhìn thấy Triệu Bân từ bỏ đấu giá, không biết người nào vừa mới lên tiếng.

Tuy nhiên, lời nhận xét này rất được tán thành.

Thần gài bẫy làm việc mạnh như hổ, hại thảm Nghiêm Khang, bây giờ lại để mắt tới Hán Triều.

"Nào, uống trà".

"Khách khí quá".

Lâm Tà cùng Doãn Hồn rất hiểu chuyện, thấy tình thế không đúng liền rút ra, để cho Hán Triều một mình đấu với Triệu Bân, hắn ta tất nhiên không thể là đối thủ của thần gài bẫy được, mười lăm vạn lượng không phải là một con số nhỏ, đủ khiến cho Hán Triều phải đau thắt ruột gan.

"Lão già đáng chết".

Hán Triều hừ lạnh nói.

Bỗng dưng vô cớ tiêu tốn hết mười mấy vạn lượng, hắn ta có thể cảm thấy thoải mái mới là lạ.

"Xin chúc mừng Hán huynh đã có được lá bùa này".

Lại nói, con em của mấy gia tộc lớn đều đến chúc mừng rất đúng lúc.


Sắc mặt của Hán Triều ngay lập tức xanh mét.

Cách đây không lâu hắn ta còn đang chế nhạo Nghiêm Khang, giờ phút này hắn ta lại trở thành đối tượng bị chế nhạo, đáng tiếc là Nghiêm Khang đã ngất đi rồi, nếu như để cho hắn ta nhìn thấy cảnh này, nhất định hắn ta sẽ cảm thấy rất hả dạ, ta đã nói mà! Cuối cùng thì cũng có kẻ khác sụp hố!
Ầm!
Giữa lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, thì Huỳnh Nham lại lấy ra món khác, đó là một ngọn lửa màu bạc cháy mạnh trong lòng bàn tay của lão ta, nhìn rất chói mắt.

“Thú hỏa Viêm Sư!”
Triệu Bân kinh ngạc thốt lên, sau đó lại trợn mắt đứng dậy, ánh mắt sáng rỡ.

"Ta nói, hành động này quá quen thuộc!"
"Chà, khi Nghiêm Khang bị dập chết trước đó thì hắn cũng đã làm như vậy.

Nghiêm Khang đã nhầm tưởng đó là sự thật, cho nên hắn ta đã cố tranh đoạt đến cùng.

Khi hắn ta tranh đoạt thành công rồi thì mới biết mình đã bị lừa đảo".

"Câu cá, hắn đang câu cá đấy".

Mấy lão già xung quanh vuốt râu bàn tán, liếc nhìn ánh mắt của Triệu Bân, cảm thấy vị đạo hữu này đúng là diễn xuất mãi đến nghiện rồi! Thật là dụng tâm hại người.

Thật ra, Triệu Bân không hề diễn.

Hắn thực sự muốn có thú hỏa Viêm Sư.

Hắn có bí quyết dung hỏa do Nguyệt Thần truyền lại, dung hợp thú hỏa sẽ có địa hỏa, địa hỏa niết bàn chính là thiên hỏa, như vậy thì hắn có thể trở thành luyện đan sư.

Đấu giá mà! Thật thật giả giả chẳng biết đâu mà lần.

Cái chính là tiền trong túi của hắn thực sự rất ít.

Vì vậy, hắn phải cẩn thận suy nghĩ một chút.

Lúc cần thiết, còn phải chơi đùa với tinh thần của người ta, còn phải cố làm ra vẻ huyền bí, ví dụ như diễn lại chuyện đã xảy ra với Nghiêm Khang một lần, với ngụ ý rất rõ ràng: "Ta muốn hại thêm một người giống như Nghiêm Khang vậy, nếu như muốn bị bẫy chết như Nghiêm Khang thì cứ ra giá đi!"
Hắn muốn làm cho mọi người rối loạn.

Những vị khách tham gia đấu giá đều bị hắn dọa cho sửng sốt, không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ có trời mới biết hắn muốn làm cái gì, cũng chỉ có trời mới biết hắn đang nhắm đến túi tiền của ai.

Hắn không chỉ là thần gài bẫy, mà còn là một diễn viên xuất chúng.

“Giá khởi điểm là một vạn lượng, bắt đầu đấu giá”, lời nói của Huỳnh Nham lại vang lên.

"Một vạn một trăm lượng".


Triệu Bân vẫn là người lên tiếng trước, màn dạo đầu đã có, màn sau còn phải diễn theo kịp màn trước, chỉ để thông báo với khách đấu giá rằng hắn đang cần gấp một vai phụ đóng vai của Nghiêm Khang lúc trước.

Mau cái tay lẹ cái chân lên, người nào cũng có một cái hố đang chờ sẵn cả.

Hắn đã làm rất tốt, không có ai dám lên tiếng.

Có một vài người vuốt vuốt râu, xoa xoa tay, tỏ ra rất nghiêm túc không muốn tham gia vào, ngay cả hố ngươi cũng đào xong rồi, chẳng lẽ bọn ta lại đi ngu ngốc mà nhảy vào? Bọn ta không ngốc đâu, ai thích thì cứ nhảy đi, bị gài bẫy tiền bạc cũng không sao, nhưng nếu như bị thần gài bẫy để mắt tới thì rất là phiền phức.

Đó là một bài học kinh nghiệm.

Nếu không thì thiếu chủ Huyết Ưng sao còn ngất xỉu đến tận lúc này chứ?
Nhìn thấy tình cảnh này, Huỳnh Nham nhướng mày.

Đây là thú hỏa Viêm Sư đó! Theo ước tính của lão ta, thì ít nhất cũng sẽ thu được năm vạn lượng.

Một món đặc biệt thế này, vậy mà một vạn một trăm lượng cũng không ai thèm giành lấy sao?
Nhưng mà cũng đúng, thần gài bẫy đã ra tay, cho nên tất nhiên mọi người đều sợ hãi trước cạm bẫy.

Nghĩ đến đây, Huỳnh Nham xoa tay, nhìn về phía Triệu Bân ở trong góc.

Cho rằng Triệu Bân gặp khó khăn rồi, lão ta liền nháy mắt với hắn.

Triệu Bân hiểu ý, cũng nháy mắt lại: “Ta giúp ông kiếm được nhiều bạc như vậy, nay ta lấy đi một món thú hỏa, cũng không tính là quá đáng!
Lão già Huỳnh Nham ho khan một tiếng, lão ta vậy mà đã thật sự hiểu được, cũng đưa mắt ẩn ý lại: “Một vạn một trăm lượng thì thấp quá, ngươi thêm chút đỉnh đi!”
Triệu Bân cũng xoa tay, vẫn giao tiếp bằng ánh mắt với lão ta: “Nhiều nhất là hai vạn lượng”.

Được rồi!
Một cuộc đổi chác đã được quyết định rất vui vẻ.

Huỳnh Nham cũng biết sợ chứ! Lão ta sợ rằng sẽ đắc tội với Triệu Bân, nếu như tên thần gài bẫy này làm rối tung mọi thứ trong những buổi đấu giá sau này, vậy thì lão ta không thể nào làm ăn được nữa.


Như Triệu Bân đã nói, hắn đã giúp cho buổi đấu giá kiếm được nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải cho lại hắn một chút thù lao, đây chính là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi trong truyền thuyết.

"Tú Nhi, chiêu này của cô thật là cao minh!"
Triệu Bân cười ha hả, bộ dáng này của hắn cũng là do Nguyệt Thần dạy.

"Người từng trải thôi".

Nguyệt Thần vuốt tóc, cô ta cũng đã từng là khách quen của các buổi đấu giá, cũng là loại người thường xuyên gài bẫy người khác, những chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là tôm tép đối với cô ta.

"Một vạn năm trăm lượng".

Người của hội đấu giá phải ra tay, bởi vì không có người đấu giá, cho nên bọn họ phải tự ra giá, bọn họ cũng không ra giá quá cao, đơn giản chỉ ra giá vượt qua giá của Triệu Bân một chút, để cho Triệu Bân tự nâng lên giá hai vạn lượng.

"Ồ? Thực sự có người không sợ chết".

Có không ít người liếc nhìn về phía kẻ đang ngồi trong góc, hắn ta đang vừa gặm trái cây vừa giơ bảng lên.

“Hai vạn lượng”, Triệu Bân lại ra giá.

"Hai vạn lượng, vẫn còn có thể tăng giá".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui