Vô Thượng Luân Hồi


“Tiền bối, lên đường bình an nhé”.

Triệu Bân thản nhiên nói, lùi về phía sau từng bước, sau đó nhảy ra ngoài.

Trong lúc lùi lại, hắn kết ấn, một chữ “nổ” mạnh mẽ vang dội.

Người áo đen chợt biến sắc, mới biết trước ngực, sau lưng, hai tay hai chân đều dán đầy bùa nổ của Triệu Bân, nếu đang trong tình huống bình thường, tất nhiên là người áo đen không sợ, bùa nổ của Huyền Dương còn chẳng làm gì được chân nguyên hộ thể nữa là, nhưng nay, trạng thái đang cực kỳ tệ thế này, chân nguyên hộ thể cũng vỡ, bản thân thì tàn phế, làm sao chịu nổi nhiều bùa nổ như vậy.

“Một tiểu võ tu, lại có được tinh thần chiến đấu như thế?”
Trong nháy mắt, người áo đen cực kỳ khiếp sợ, có vẻ từ đầu đã rơi vào cái bẫy của Cơ Ngân, hết lần này đến gần khác đẩy mình vào cáo bẫy không kịp trở tay.

“Hắn, là một người có kỹ thuật”, Nguyệt Thần vẫn đánh giá rất đúng trọng tâm.

Thế nên mới nói đánh với Triệu Bân thì đừng bao giờ để lộ sơ hở.


Tên đó mà thấy đường kim rồi sẽ đâm ngay, bị hắn tìm được sơ hở thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Không… Không không…”
Người áo đen sợ hãi gào thét, cố gắng muốn gỡ những lá bùa nổ ấy xuống.

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, Triệu Bân đã mở cấm chú của bùa nổ, hết lá này đến lá khác nổ tung hất bay người, còn chưa kịp rơi xuống thì thịt đã nát và nhuộm đẫm máu tươi, bay đầy trời.

Phụt!
Triệu Bân đáp xuống đất, chân lảo đảo, cũng phải phun một ngụm máu tươi thật lớn.

Đúng là có giết được người áo đen đấy, có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết để hồi phục vết thương cũng không giả, nhưng bị thương nặng, vết thương có thể hồi phục như cũ, nội thương thì không thể khỏi trong khoảng thời gian ngắn được, cần một khoảng thời gian rất dài để nghỉ dưỡng.

Hắn nhìn quanh, không thấy Ma Tử, cũng không thấy dãy núi bên kia có động tĩnh gì.

Xem ra Ma Tử đã dẫn người áo đen thứ hai ra khỏi khu vực này rồi, với những gì hắn biết về Ma Tử thì dù có phải liều mạng hắn ta cũng sẽ giết chết người đó, bởi vì người đó biết thân phận của hai người, cũng biết bọn họ đang liên minh với nhau, để người đó chạy thoát sẽ là một mầm tai họa, hắn tin Ma Tử, Thánh Tử Ma gia chắc chắn sẽ làm được.


Khi chuyển tầm mắt lại, hắn mới xoay người tiến đến cứu viện cho nhóm Phượng Vũ.

Đột nhiên, hắn vừa mới bước đi thì đã thấy một mũi nhọn phóng tới, nói chính xác hơn là một thanh giáo nhọn màu đen, nhanh như tia chớp, thanh giáo xuyên thủng với sức mạnh bá đạo, có thể khiến hắn bị đẩy xa đến mấy chục trượng mới đâm một tiếng keng vào tảng đá, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả vách tường.

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”.

Cùng với tiếng cười âm hiểm ấy là một ông lão áo dài chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, khóe môi tủm tỉm ý cười, đôi mắt già nua lạnh lẽo, cả người có sát khí ma quẩn quanh.

“Người Ma quật”.

Triệu Bân ho ra máu, muốn rút thanh giáo ra, vấn đề là thanh giáo có cấm chú, từ khoảnh khắc hắn bị đâm xuyên qua đã có những phù văn đen ngòm khắc vào tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch… Tất cả sức lực của hắn đều bị giam giữ.

“Chưa bắt được người Triệu gia, nhưng lại tóm được hạng nhất tân tông, đúng là may mắn”, lão già áo màu bạc cười âm u, đi tới, đôi mắt già nua rực sáng, so với người Triệu gia thì Cơ Ngân mới là bảo bối thật sự.

“Với tu vi của tiền bối mà lại đi đánh lén”, Triệu Bân cười lạnh.

“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả thôi”, lão già ấy suy nghĩ nói: “Ngươi rất mạnh, mạnh hơn những gì ta đoán, nhiều năm qua, người có thể lọt vào mắt lão phu chẳng có mấy”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui