Người áo đen bất ngờ không kịp đề phòng, bị choáng hết cả hai mắt.
“Khí huyền hoàng: Phong Lôi Tru Tiên Quyết”.
Triệu Bân lạnh lùng hét to, hai tay khép lại, một kiếm quang màu vàng từ trên trời chém xuống, cộng thêm thiên lôi và khí huyền hoàng trợ uy, kiếm uy phá hủy tất cả mọi thứ, không đánh người áo đen mà là báo bay người đó đang cưỡi.
Phập!
Báo đen vẫn còn rít gào bị một kiếm xuyên thủng đầu, một chiêu tuyệt sát, rơi thẳng từ trên không xuống.
Nó chết cũng chẳng sao, nhưng người áo đen trên lưng nó thì lại đứng không vững, té xuống.
“Đến đây”.
Triệu Bân dùng bùa lơ lửng, cũng dùng bùa tốc hành, tốc độ lao xuống ngày càng nhanh và mạnh, từ xa nhìn lại, cứ như một vầng sáng vàng bắn thẳng xuống đất, nhắm thẳng về phía người áo đen, rơi xuống từ độ cao đó, không tin ngươi ngã không tàn phế.
Nhìn lại người áo đen, không có thú cưỡi trông cứ như vịt cạn xuống nước, rơi thẳng từ trên không xuống, còn chưa giữ thăng bằng thì Triệu Bân đã lao vào người.
Khoảnh khắc đó, Triệu Bân dùng một xấp bùa trọng thân thật dày, cơ thể chỉ chừng năm mươi ký nhanh chóng lên đến mấy vạn ký.
Ưm…!
Người áo đen kêu rên, cũng ngỡ ngàng ngơ ngác.
Tiểu tử này, tại sao lại đột nhiên trở nên nặng như thế.
Không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, không kịp trở tay, cùng với Triệu Bân… Rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Lại là một tiếng ầm vang, cả ngọn núi khổng lồ bị Triệu Bân và người áo đen va vào rồi rơi từ đỉnh núi xuống chân núi, cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ.
Khi cát bụi bay tứ tung, hai tiếng hộc máu nghe có vẻ khá chói tai, chân nguyên hộ thể của người áo đen đã nổ tung, gân mạch xương cốt trong người cũng kêu răng rắc, ngụm máu văng lên mặt Triệu Bân.
Hắn cũng không khá hơn là bao, cũng phun một ngụm máu lên mặt người áo đen.
“Nhìn thôi cũng thấy đau”, Nguyệt Thần là người duy nhất xem cuộc chiến liên tục chậc lưỡi không thôi.
Nhưng nói đi nói lại, cách đó thật sự có tác dụng.
Mượn lực đánh lực! Rơi từ trên độ cao đó, dù có là Địa Tạng tầng thứ chín cũng không thể chịu nổi, đây quả là cách chiến đấu liều mạng, nhưng không phải ai cũng dám dùng, nếu Triệu Bân không có lực tái sinh thì cũng không dám đánh như thế, đây đã là lần thứ ba hắn dùng cách này, đánh Địa Tạng bậc cao rất tốt.
Phụt!
Trong đống đá vụn, người áo đen bò dậy, không kịp thở đã phun thêm một ngụm máu tươi, đầu ông ông, không thể phân biệt đông tây nam bắc, cũng không biết đâu là là thật, đâu là ảo, ngã đến nỗi ngu người, trải qua nhiều lần đánh nhau như thế, chỉ có lần này là lao lực nhất, có trời mới biết được một tiểu bối cảnh giới Huyền Dương lại cho thể tạo thành sự bất ngờ đến vậy! Đâu chỉ là đau thôi! Mà là cả người đau nhức, bây giờ vẫn còn đứng dậy nổi đều nhờ có chân nguyên chống đỡ.
Đối diện, Triệu Bân cũng đứng dậy.
So với người áo đen, trạng thái của hắn tốt hơn rất nhiều, Vạn Pháp Trường Sinh Quyết điên cuồng xoay chuyển, cố gắng nối liền kinh mạch, cũng đúc lại xương cốt, tất cả miệng vết thương đều lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đó, chính là bản lĩnh của hắn, không có bản lĩnh đó thì hắn cũng không dám đánh như vậy.
“Hay lắm Cơ Ngân, thật sự rất mạnh: Người áo đen tóc tai bù xù, không biết là do quá đau hay là tức giận cháy hỏng cả đầu mà cứ hộc máu mãi không ngừng, gương mặt máu me bê bết ấy ấy dữ tợn đến nỗi vặn vẹo, dù ác quỷ từ dưới địa ngục lên cũng không đáng sợ đến thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...