Người mà hắn nghĩ đến là nhà họ Ma.
Tìm Ma Tử mượn ít cao thủ thì chắc tên đó cũng sẽ không từ chối.
Bát Nhã vẫn còn đang bị phong ấn chặt ở bên cạnh, cô ta nằm im nhưng lại ngủ không an giấc, chân mày lúc chau chặt, lúc dãn ra như gặp phải ác mộng, mỗi lần chân mày dãn ra thì lại có ánh sáng Phật từ trên người phát ra.
Không biết đến lúc nào thì thần sắc của cô ta mới bình thường trở lại.
Cô ta đã thay đổi, Phật quang tỏa khắp người, khiến cô ta trở nên thần thánh, không nhiễm bụi trần, giống như một vị bồ tát, giữa hai chân mày còn xuất hiện dấu ấn của Phật.
Không ngờ cô ta đã đắc đạo khi ngủ say, hoặc cũng có thể nói là chấp niệm một lòng muốn thành Phật của cô ta đã khiến cô ta thức tỉnh, từ bỏ hết mọi tạp niệm.
Không biết đến lúc nào, Triệu Bân đã tỉnh lại.
Đại Bằng kêu lên một tiếng “quạc”, thời gian thông linh đã đến, nó đã quay về linh giới.
Triệu Bân nhắm chuẩn về một hướng, phóng đi với tốc độ cực nhanh, đến khi màn đêm buông xuống thì mới nhìn thấy một tòa thành cổ nhỏ.
Hắn tiến thẳng vào thành, hi vọng có thám tử của nhà họ Ma bên trong, chủ yếu là muốn liên lạc với Ma Tử một cách nhanh nhất, mượn vài cao thủ, quay về thành Vong Cổ, đón người trong tộc đến núi Bất Tử, vậy là thành công.
Hả?
Hắn vào thành chưa được ba giây thì lại quay ra trở lại, đứng dưới tường thành.
Trên tường thành có dán một tờ cáo thị.
Nói chính xác hơn là một tờ lệnh truy nã, bên trên đó là hình của hắn, không phải là khuôn mặt của Cơ Ngân mà là khuôn mặt của Triệu Bân.
Mấy chữ Triệu Bân của Thành Vong Cổ hiện lên rất rõ ràng trên lệnh truy nã.
“Sao lại như thế?”, Triệu Bân chau chặt mày.
Hoàng ảnh vệ của Đế Đô không thể nào vô duyên vô cớ truy nã hắn được.
Vậy thì nhất định là nhà họ Triệu đã xảy ra biến cố, vì tìm không được hắn nên mới ban lệnh truy nã.
Lúc này, cả người hắn run lên, một dự cảm không lành bao trùm lấy tâm trạng của hắn.
“Cơ công tử hả?”, lúc hắn đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
Triệu Bân quay lại, đập vào mắt hắn là một ông già tóc bạc, đang vòng tay, nhìn hắn với vẻ thăm dò.
“Ông là?”, Triệu Bân hỏi.
“Người nhà họ Ma”, ông già tóc bạc cười hehe.
“Ông nhận ra ta sao?”
“Không nhận ra nhưng nó nhận ra”.
Ông già tóc bạc mỉm cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có khắc một phù văn đã có từ khá lâu rồi, nó còn phát ra tia sáng dưới ánh trăng.
Triệu Bân chỉ cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, hắn đưa mắt nhìn xuống thì mới biết có một phù văn hiện lên, giống hệt như phù văn trên bàn tay của ông già tóc bạc, hắn không hề biết trên người mình lại có phù văn như thế.
“Đấy là dấu ấn mà Ma Tử đã khắc lên người cậu để tiện tìm cậu”.
Ông già tóc bạc cười gượng, làm như vậy thì đúng là không phải lẽ cho lắm, làm Cơ Ngân đến giờ mới biết.
Đương nhiên Triệu Bân không chấp nhặt chuyện này, hắn vội hỏi: “Ma Tử nhà ông đâu?”
“Đã truyền tin cho cậu ấy rồi, đang trên đường đến đấy.
Chắc là có việc gấp cần tìm cậu”, ông già đưa tay ra, làm động tác mời và nói: “Mời tiểu hữu, chúng ta vào trong đại đi!” “Có biết tại sao hoàng ảnh về lại truy nã Triệu Bân không?”, Triệu Bân hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...