Ma Tử nói Ma Quân Bất Diệt chỉ còn lại năm mạch kế thừa, mỗi mạch đều có Thánh Tử và nhất định Vương Dương là một trong số đó, chỉ là không biết hắn ta thuộc mạch nào thôi.
Cũng tại hắn, đáng lẽ nên tìm Ma Tử nói chuyện đàng hoàng, hỏi han về truyền nhân của các mạch thì cũng không đến nỗi phải bị động như thế này.
Giống như những gì Ma Tử nói, hắn ta là Thánh Tử yếu nhất trong năm nhánh.
Không nói đến thánh tử Ma Cung, chỉ nói đến Vương Dương thôi thì cũng đã mạnh hơn Ma Tử rồi, có nhiều mạng như vậy, đến hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức mới giết được hắn ta thì càng không cần nói đến Ma Tử.
Ầm.
Theo sau tiếng nổ lớn, bầu trời phía xa như rung lên.
Rất nhiều cao thủ đang ập đến, ma sát ngập trời, rõ ràng là chúng đang đến để cứu Vương Dương.
“Không thể không hèn rồi!”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, từ bỏ việc đuổi giết.
Tạm thời hắn không thể giết chết được Vương Dương, nếu đợi đến lúc các cao thủ đuổi đến thật thì người bị giết sẽ là hắn, với tình hình thế này thì chạy sớm mới là thượng sách, tìm chân thân của Vương Dương mới là con đường đúng đắn.
“Chạy đi đâu!”, Vương Dương giận dữ hét lên.
Hắn ta đã không bỏ chạy nữa mà quay lại đuổi giết, muốn giữ chân Triệu Bân, đợi các cao thủ đến thì chuyện sẽ thành.
“Cút!”
Triệu Bân dùng chiêu Thần Long Vẫy Đuôi, đánh bay Vương Dương.
Vương Dương vẫn chưa kịp đứng vững thì Đại Bằng đã phóng từ trên trời xuống, mang theo Triệu Bân bay vút lên trời.
“Thánh Tử!”
Không lâu sau, mấy chục người đáp xuống, tất cả đều là cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao.
Tất cả đều là cao thủ của động ma, đương nhiên Triệu Bân không biết điều này, đến giờ hắn vẫn không biết Vương Dương là Thánh Tử nhà nào.
“Đuổi theo, đuổi theo cho ta, bắt sống về đây!”
Vương Dương giống như một con chó điên, gầm rú liên tục.
Cần gì hắn ta nói, mười mấy con huyết ưng đã bay vút qua bầu trời, trên lưng mỗi con huyết ưng đều có một người đang đứng, bám sát khí tức của Triệu Bân, đuổi theo phía sau, người có thể đánh Thánh Tử thảm đến như vậy thì chắc không phải dạng tầm thường.
Quạc.
Đại Bằng nhanh như tia chớp, vút qua bầu trời như một ánh sáng màu vàng kim.
Triệu Bân giơ tay lên, dùng mười mấy lá bùa tốc hành khiến tốc độ của đại bàng còn nhanh hơn nữa.
Lúc này, ngụm máu mà hắn cố nhịn nãy giờ mới phun ào ra, hắn thật sự đã đập Vương Dương một trận, giết chết mấy cái mạng của Vương Dương, nhưng hắn cũng đã bị thương rất nặng, hơn nữa còn bị nội thương.
“Là lỗi của ta!”, Bát Nhã khẽ nói, vẻ mặt hơi tái.
“Sau này ta sẽ đưa cô đến gặp những sinh linh bị chết thảm, đến mà nói với họ những chữ đó”, Triệu Bân lạnh lùng nói, sự căm hận của hắn với Bát Nhã còn sâu đậm hơn cả với Vương Dương.
Cô ta cứu Vương Dương một mạng đã hại chết bao nhiêu người vô tội chứ, nhà Phật đề cao nhân quả, đấy chính là nhân quả, nhân quả đẫm máu!
Bát Nhã cụp mắt lặng thinh, cô ta có thể ngửi thấy mùi sát ý của Triệu Bân.
Trời gây nghiệp thì còn có thể tha.
Người gây nghiệp thì không thể sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...