“Ngoại đạo Ma tượng”, Triệu Bân khẽ nheo mắt, hắn đã từng xem qua Ma gia bí quyển, nhìn thấy đôi câu giới thiệu về bí pháp này, nhưng hắn không ngờ Vương Dương cũng thông hiểu bí pháp này, chỉ mới thỉnh ra được một bàn tay Ma khổng lồ mà đã có áp lực khủng khiếp đến như vậy, nếu như hắn ta có thể thỉnh ra một ngoại đạo Ma tượng đầy đủ thì sẽ còn có bao nhiêu khủng bố? Trong những ngày qua rốt cuộc Vương Dương đã trải qua những chuyện gì?
Ầm!
Bàn tay Ma khổng lồ đã giáng xuống, mang theo uy lực trấn áp.
Triệu Bân gầm lên một tiếng, cả thân thể của hắn bị áp lực bóp chặt, xương cốt bên trong cơ thể của hắn kêu lên răng rắc.
Ngoại đạo Ma tượng của Vương Dương mạnh hơn rất nhiều so với đại Phật kim thân của Bát Nhã.
“Diệt”, Vương Dương hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn.
“Muốn tiêu diệt ta?”, khí huyết của Triệu Bân bốc lên, hắn lấy ra lang nha bổng của Man Đằng hung hăng quét ngang bầu trời, bàn tay Ma vừa mới giáng xuống đã bị đánh văng ra xa.
Lần này, đổi lại là Vương Dương kêu rên.
Ngoại đạo Ma tượng cũng có liên kết với chính thân thể của hắn ta, bàn tay Ma bị đánh diệt thì hắn ta cũng bị phản phệ, chắc chắn là hắn ta đã bị phản phệ rất dữ dội, xương ức dường như đã phát nổ một nửa, chỉ có điều hắn ta cũng có năng lực tái sinh, trong nháy mắt liền phục hồi như cũ.
Phong!
Triệu Bân kết ấn, ngay lập tức xuất hiện một chiếc chuông vàng từ trên trời chụp xuống.
Đây cũng là bí pháp mà hắn đã học trộm từ tỷ thí tân tông, chính là bí pháp của tiểu Vô Niệm.
Ầm!
Chuông vàng hạ xuống đất khiến cho các kiến trúc gần đó đều sụp đổ.
Đáng tiếc hắn vẫn không thể phong ấn được Vương Dương, chuông vàng trong chốc lát đã bị Vương Dương tách đôi ra.
“Phách Thiên trảm”.
Đúng lúc đó thì Triệu Bân đã vọt lên không trung chém ra kiếm quang dài mười trượng mang theo kiếm uy hết sức mạnh mẽ.
Ánh mắt Vương Dương lộ ra vẻ khinh thường, hắn ta thi triển bí thuật, trên đỉnh đầu xuất hiện một tấm khiên màu đen, Triệu Bân một kiếm chém vào tấm khiên, nhưng tấm khiên chẳng những không bị phá vỡ mà chính hắn còn bị chấn văng trở lại.
“Lại tới đây!”
Triệu Bân dịch chuyển trở lại, kiếm Long Uyên trong tay đã được thay thế bằng roi sắt đen chuyên dùng để đánh vào tinh thần, dùng kiếm Long Uyên có thể thi triển Bá đao Phách Thiên trảm thì dùng roi sắt đen cũng có thể thi triển, hắn lăng thiên đánh xuống một roi, roi sắt đen đập xuống làm vang lên tiếng ông ông khiến cho tấm khiên đen của Vương Dương bị vỡ nát.
Phụt!
Vương Dương hộc máu, không phải do tấm khiên bị vỡ gây ra phản phệ mà là do tinh thần bị tổn thương nặng nề bởi năng lực kỳ lạ của roi sắt đen, vốn roi sắt đen cũng vô dụng đối với hắn ta, nhưng Triệu Bân đã dùng võ hồn cộng hưởng với roi sắt đen, thêm vào Long Ngâm Hổ Gầm, đây đều là những chiêu thức chuyên đánh vào tinh thần, một khi kết hợp thì có thể hình thành cộng hưởng hết sức khủng khiếp.
Cho nên roi sắt đen lúc này trở nên rất lợi hại.
Hự!
Sau khi hộc máu, Vương Dương lại kêu rên.
Trong chớp mắt khi thế của hắn ta xuống dốc không phanh, Ma sát quay cuống hồn loạn, khi thì trâm thấp lúc thì cuống bạo, nhìn thân thái của hắn ta còn tệ hơn cả thống khể, cán linh trong cơ thể hắn ta không ngừng giây dụa kêu rên, chắc chắn hắn ta đã bắt đầu bị phản phệ, trong lúc nhất thời không thể nào trấn áp xuống được, mà một roi của Triệu Bân cũng đánh trúng không đúng thời điểm, làm tồn hại nghiêm trọng đến tinh thần của hắn ta, cho nên hắn ta mới gặp phải cán linh phản phệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...