Vô Thượng Luân Hồi


“Thế giới cực lạc ở đâu”.

“Ở đất Phật”.

“Ta…”, Triệu Bân thở không ra hơi, thiếu điều nhấc chân đá Bát Nhã xuống, hai câu hỏi, hai đáp án, xoay một vòng, toàn mấy lời vô nghĩa, đất Phật ở thế giới cực lạc, thế giới cực lạc ở đất Phật, nói cũng như không, chẳng khác gì nhau, cô đùa ta đấy à?
“Ta cũng đang tìm”, Bát Nhã cười khổ nói.

Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Đêm khuya tĩnh lặng có thể mơ hồ nghe thấy đất Phật triệu hồi”.

May mắn là cô ta bỏ thêm câu đó, nếu không Triệu Bân thật sự sẽ giết người.

Đất Phật đang triệu hồi.

Thế thì không thể tùy tiện giết người được, hắn còn phải chờ Bát Nhã tìm đất Phật giúp cho mà?
Nghĩ thế, hắn cầm mấy lá bùa, đều là bùa phong ấn trói Bát Nhã lại thật chặt, khó lắm mới tìm được cô ta, không thể thả đi được, nếu cô ta lại biến mất dạng thì khó tìm lắm, chờ hắn đón người Triệu gia đến, tìm được cả đất Phật, hắn lại tự tay đưa cô ta đi gặp Phật Tổ.

“Cơ sư đệ, tại sao lại làm thế”, Bát Nhã khẽ nhíu mày.

“Trói thế mới tốt, trói thế an toàn”, Triệu Bân nói xong thì thật sự trói người ta lại.


“Ta với ngươi… Có thù với nhau ư?”, Bát Nhã nhìn không chớp mắt.

“Cô nói xem?”
“Ta không biết”, Bát Nhã khẽ nói.

Cô ta tự nhận trước khi vào Thiên Tông mình chưa từng gặp Cơ Ngân, lẽ ra hai người bọn họ không mò đâu ra thù hận, tiểu sư đệ này, từ lần đầu tiên thấy cô ta ở Thiên Tông đã đầy địch ý, cứ như… Có thù giết cha vậy.

Cả lúc tỷ thí tân tông nữa.

Trước khi bọn họ quyết đấu, Cơ Ngân từng cho cô ta một câu hỏi hết sức khó hiểu.

Cứu một mạng ngươi hơn xây bảy tòa tháp.

Hại một mạng người, sẽ xuống đến mấy tầng địa ngục.

Đến nay cô ta vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của Triệu Bân.

Triệu Bân ngồi xếp bằng ở đó để tâm sự với Bát Nhã.


“Lại có một người quen cũ đến”.

Hắn còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Nguyệt Thần lên tiếng.

Triệu Bân chợt nhíu mày, tiện tay cầm kính viễn vọng.

Nếu không phải là một người quen cũ đặc biệt thì chắc là Nguyệt Thần sẽ không nhắc nhở hắn.

Vừa nhìn đã thấy một màu máu đỏ.

Đó là một thôn nhỏ, có lẽ đang bị cướp bóc, tiếng kêu thảm thiết cứ vang vọng.

Đại Bằng giương cánh, tốc độ cũng rất nhanh.

Đáng tiếc là vẫn tới chậm, đập vào mắt bọn họ là xác chết nằm ngang dọc.

Thi thể đều có cùng một trạng thái đặc biệt: Thành xác khô, có lẽ là bị người nào đó hút thành xác khô.

“Thật độc ác”, giọng Triệu Bân lạnh như băng.

“Thật độc ác”, hai mắt Bát Nhã trắng bệch.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui