Vô Thượng Luân Hồi
Không biết đến lúc nào, tiếng nổ ầm ầm đã dừng hẳn.
Nhưng vẫn có rất nhiều tọa kỵ bay trên bầu trời, tất cả đều là cao thủ của nhà họ Ngụy, họ cứ bay tới bay lui ở đó.
Không phải bọn họ không đuổi theo nữa mà đuổi một hồi lại không còn thấy tung tích đối phương đâu.
Tiếng gào thét giận dữ không ngừng vang lên, nhiều cao thủ đến thế mà lại không bắt được một tên cảnh giới Huyền Dương, đến giờ vẫn không biết “kẻ thủ ác” là ai.
Đến nửa đêm, Triệu Bân mới dám thò đầu ra.
Trông dáng vẻ của hắn rất thê thảm.
Bị nhiều cao thủ như thế đuổi theo, mấy lần hắn suýt bị đuổi kịp bị tiêu diệt đến nơi.
May mà hắn giỏi chạy.
“Thung lũng này đúng là đẹp thật!”, Nguyệt Thần đột nhiên thốt lên.
Triệu Bân nghe thấy thì bất giác đứng dậy.
Nguyệt Thần là thần nên sẽ không tùy tiện nói như thế đâu.
Hắn lấy bản đồ kho báu ra, xem sơ một lượt rồi nhìn quanh bốn phía, mắt chợt sáng rỡ lên.
Địa hình của thung lũng này khá giống với địa hình của một vị trí trên bản đồ kho báu.
Vì vậy có thể dùng nó làm vật tham chiếu.
Và cũng có thể dùng nó để xác định vị trí.
“Trùng hợp thật!”, Triệu Bân cười hehe.
Nếu như không phải vì giết chết Ngụy Đằng, nếu như không bị Ngụy gia truy sát thì hắn cũng sẽ không đến thung lũng này.
“May mắn đó!”, Nguyệt Thần xuýt xoa.
Làm gì có trùng hợp, rõ ràng là do hắn may mắn!
Nếu không gặp được cơ duyên thì cũng là sắp gặp được cơ duyên.
Câu này khá đúng với Triệu Bân.
Quạc!
Đại Bằng lại được gọi ra, sải cánh bay lên cao.
Triệu Bân thì cầm kính viễn vọng, nhìn xuống toàn cảnh thung lũng, xong rồi thì lại đối chiếu với bản đồ kho báu.
Hắn không hề nhận nhầm, địa hình khớp đến chín phần, xác định được vị trí thì dễ tìm báu vật rồi.
“Lúc cô không gài người khác thì cũng rất đáng yêu!”, Triệu Bân cười hehe với Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần bị hắn làm cho bật cười, Triệu Bân là người đầu tiên mô tả một vị thần như cô ta bằng hai chữ “dễ thương” như thế.
“Tây bắc!”
Triệu Bân chỉ về phía xa, Đại Bằng liền sải cánh bay ra khỏi thung lũng.
Xác định được đường đi thì đúng là dễ tìm hơn nhiều.
Hai ngày sau, Đại Bằng dừng lại trên một vùng núi.
Từ đó nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ các ngọn núi, tổng cộng vừa lớn vừa nhỏ phải có đến hơn mười ngàn ngọn núi.
Đại Hạ có rất nhiều nơi như thế này, vậy mới biết lãnh thổ của Đại Hạ rộng lớn biết bao, thế nên cũng khó trách những vương triều khác cứ muốn gây rắc rối cho Đại Hạ, lãnh thổ rộng như thế thì chẳng khác gì một miếng thịt mỡ, ai thấy mà không muốn cắn vài miếng chứ.
“Núi Bất Tử!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Trên bản đồ có đánh dấu chỗ đó, hơn nữa hắn cũng đã từng nghe.
Tương truyền, thời xưa có một lão đạo từng ngộ đạo ở núi này, một ngàn năm mà không chết.
Cái tên “núi Bất Tử” cũng có từ đó.
Ngàn năm mà không chết thì chắc là một vị tiên rồi.
Cảnh giới Thiên Võ như Đại Hạ Hồng Uyên cũng không sống được ngàn năm.
Đương nhiên, đấy chỉ là một truyền thuyết cổ xưa, còn về phần tính thật giả của nó thì không ai biết được, cũng không có người nào có thể kiểm chứng được, những người từng gặp lão đạo Bất Tử đều đã chết từ rất nhiều năm trước rồi.
“Chẳng chỉ ra vị trí chính xác gì cả!”, Triệu Bân cầm bản đồ kho báu và gãi đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...