Triệu Bân chẳng buồn nhìn, hai ngón tay chập lại, dùng Tru Tiên quyết, đâm thủng đầu con huyết lang.
Grào!
Huyết lang tru lên đầy thê lương, bị tiêu diệt chỉ bằng một chiêu, từ trên trời rơi xuống.
“Ngươi… chết tiệt!”
Lão già áo bạc giận dữ, dùng tới hỏa độn, tạo ra một biển lửa nhấn chìm Triệu Bân.
Triệu Bân không nhúc nhích, chỉ niệm chú bằng một tay, thủy độn tạo ra sóng lớn dập dềnh, cưỡng ép dập tắt biển lửa, đồng thời cuốn luôn lão già áo bạc vào giữa những con sóng.
Lão già càng thêm kinh ngạc, một võ tu Huyền Dương tầng hai mà sử dụng độn pháp ngũ hành với uy lực lớn như thế, đến cả cao thủ Địa Tạng như lão ta cũng không đứng vững.
Phá!
Lão già áo bạc lạnh lùng quát một tiếng, chém đứt ngọn sóng, tự mình thoát ra ngoài.
Triệu Bân đang trên đà hăng máu, dùng Uy Long chưởng phá vỡ chân nguyên hộ thể của lão già áo bạc.
“Sao lại mạnh thế này?”, lão già áo bạc nhíu mày, chắc hẳn gặp phải kẻ cứng đầu rồi.
Nghĩ đến đây, lão ta hầm hừ, mở thêm con mắt thứ ba ở mi tâm, là một Thiên Nhãn.
Nó tỏa ra ánh sáng âm u, như có ma lực mê hoặc lòng người.
“Ảo thuật không có tác dụng gì với ta đâu”.
Triệu Bân xách kiếm Long Uyên, chém lão già áo bạc bay ngược ra sau.
“Thanh kiếm đó… ngươi là Cơ Ngân?”, lão già áo bạc đột ngột biến sắc.
“Được tiền bối nhận ra đúng là vinh hạnh quá”, Triệu Bân mỉm cười.
Lão già áo bạc chẳng buồn nghĩ ngợi, quay người chạy trốn luôn.
Phen này đúng là đạp phải tấm sắt rồi, còn là tấm sắt cắm gai.
Cơ Ngân trên đỉnh Tử Trúc của Thiên Tông là một nhân vật rất máu lửa, đánh bại Sở Vô Sương tại tỉ thí tân tông, huyết chiến với đám đông yêu nghiệt trước cửa Đế Đô, không có tu vi Địa Tạng tầng năm thì đừng hòng hạ được hắn.
Tu vi Địa Tạng tầng một của lão ta còn kém xa lắm.
Thế thì phải chạy thôi, phải chạy thật nhanh vào!
Phụt!
Chạy được một hồi thì đầu của lão ta chuyển nhà luôn.
Thiên Nhãn thuấn thân của Triệu Bân đâu phải chỉ để cho đẹp, ở khoảng cách gần như thế, chỉ một giây đã đủ, chủ yếu là hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, cao thủ Địa Tạng tầng một mà liều mạng chạy trốn thì khó bắt lắm.
Một chiêu tất sát đâu vào đấy.
Đầu của lão già áo bạc lăn lông lốc như quả dưa hấu, trong đôi mắt già nua chứa đầy khiếp hãi.
Nhìn từ góc độ này, đôi mắt ấy có thể nhìn thấy cơ thể của chính mình đang lung lay như sắp đổ trong biển máu, ngoài khiếp hãi còn có cả hối hận.
Đúng là ra ngoài không xem lịch, chọc vào ai không chọc, lại cứ chọc ngay sát tinh như Cơ Ngân.
“Đường xuống Hoàng Tuyền… đi thong thả nhé”.
Triệu Bân thu kiếm, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Công việc này hắn làm quen tay lắm, thứ gì có thể lấy đi được tuyệt đối không khách sác, đến cả thi thể huyết lang của lão già áo bạc cũng được hắn thu vào chiếc nhẫn ma.
Thc này có thể bán lấy tiên đãy, con ruồi dù nhỏ cũng vẫn là thịt.
Làm xong những thứ này.
hắn mới lấy ra thuốc bột hóa thi.
“Lấy Thiên Nhân của lão ta đi”, Nguyệt Thân thong dong nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...