Nghe âm sắc thì chắc hẳn là một con sói, đã vậy còn là một con huyết lang biết bay, hai cánh sải rộng xẹt ngang bầu trời, trên lưng nó cõng theo một lão già mặc áo bạc, đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
Huyết lang nhanh như một tia chớp, vài ba giây đã tới rồi.
Khi ngang qua đỉnh núi, lão già áo bạc từng mở mắt ra trong chốc lát, liếc nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân không để tâm lắm, vẫn cầm kính viễn vọng nhìn khắp nơi.
Rõ ràng có bản đồ kho báu mà vẫn không tìm thấy kho báu, có lúng túng không cơ chứ.
Grào!
Tiếng sói gầm lại vang lên, lão già áo bạc đã quay trở lại, lượn vòng trên đỉnh núi mà nhìn Triệu Bân.
Lão ta chú ý tới chiếc kính viễn vọng trên tay Triệu Bân, bởi thứ này hiếm lạ.
Tọa kỵ huyết lang của lão ta cũng không chịu yên phận, đôi cánh vùng vẫy kịch liệt, mỗi lần đập cánh đều có gió lớn rít gào khiến Triệu Bân cực kỳ khó chịu.
May mà bản thân mình căn cơ vững chắc, nếu không, chỉ một trận gió cũng đủ hất hắn xuống rồi.
“Một trăm lượng, ta muốn lấy kính viễn vọng của ngươi”, lão già áo bạc điềm nhiên nói.
Triệu Bân nghe xong mà không khỏi liếc xéo, đây là kính viễn vọng đó, mấy chục vạn cũng chưa chắc đã mua được.
Một trăm lượng đã đòi lấy, ngươi ăn cướp à?
“Không bán!”, Triệu Bân đáp lại.
“Nếu đã như thế, lão phu bèn tự lấy vậy”.
Nhìn đi, lão già áo bạc kia tới ăn cướp đó, thế nhưng phải tự tìm cho mình một lý do “chính đáng” đã.
Nơi hoang vu hẻo lánh này, cho dù Triệu Bân bán hay không, lão ta cũng muốn giết người cướp của.
Nói xong, lão ta giơ tay lên bầu trời, hóa ra một bàn tay to hư ảo.
Cảnh giới Địa Tạng mà, muốn bắt một võ tu cảnh giới Huyền Dương, dễ như trở bàn tay.
“Địa Tạng tầng một mà cũng dám huênh hoang như thế à?”, Triệu Bân cười khẩy, không phí lời, vung ra một nắm đấm.
Nắm đấm này phá tung bàn tay kia, khiến lão già áo bạc và huyết lang biết bay lảo đảo vì dư chấn.
“Hay lắm tiểu tử này, đúng là đánh giá ngươi quá thấp rồi”.
Lão già áo bạc giật mình, nhanh chóng đứng vững, vung cánh tay lên khiến vô số hoa văn rơi xuống, chúng tự nối với nhau thành một tấm lưới phù văn lớn.
Triệu Bân từng gặp bí pháp này rồi, là một bí pháp dạng phong ấn, xem ra lão già này định bắt sống hắn, sau đó lôi về nghiên cứu.
Phá!
Triệu Bân quát lên một tiếng, chắp tay thành kiếm khí, chém đứt tấm lưới kia.
“Họa địa vi lao!”.
Lão già áo bạc bấm tay niệm chú, vẽ ra một vòng sáng, nhốt Triệu Bân vào bên trong.
Vòng sáng này có ánh chớp lóe lên, có phù văn bay loạn xạ, tự sở hữu khả năng phong ấn.
“Bí pháp này… thú vị đấy”.
Triệu Bân liếc mắt nhìn một vòng quanh thân mình, đúng là “họa địa vi lao”, chỉ trong thoáng chốc, chân nguyên và khí huyết của hắn giảm đi không ít, khả năng hành động cũng bị bó buộc rất nhiều.
“Sao không lanh chanh hoạt động nữa!”, lão già áo bạc cười khẩy, từ trên trời hạ xuống.
Grào!
Không đợi lão ta đáp xuống đỉnh núi đã nghe thấy một tiếng rồng ngâm trầm đục.
Là Triệu Bân đã dùng tới Thân Long Vẫy Đuôi, cưỡng ép phá bí pháp họa địa vi lao”.
Lão già áo bạc vừa định đáp đất bị đuổi rông hất văng ra xa khiến lão ta mờ mịt.
Một võ tu Huyền Dương tầng hai mà dễ dàng phá được họa địa vi lao e? Thấy chủ nhân chịu thiệt, huyết lang gầm lên, từ trên trời lao xuống.
phun lửa phừng phừng từ miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...