“Tiền bối, đợi ta với”.
“Cút”.
“Đừng có mắng chửi người ta như thế chứ!”
“Cút”.
Triệu Bân vẫn tiến tới, như cao bôi da chó, đám người đó đi đến đâu hắn lại theo đến đó, bị mắng vẫn mặt dày mày dạn đi theo, hắn theo cũng không sao, nhưng mây độ kiếp cũng theo cùng.
Ầm!
Cuối cùng sấm sét cũng đã đánh xuống.
Trong đó có một người bị đánh, tất nhiên đánh Triệu Bân.
Còn những người khác thì phải xem Triệu Bân đang ở đâu, đứng càng gần hắn thì bị đánh càng mạnh.
Phụt!
Máu bắn ra bốn phía, người có tư chất mạnh mẽ như Triệu Bân cũng bị đánh đến nỗi máu thịt văng tứ tung.
Hắn bị sét đánh, mấy lão già không cần thể diện kia cũng bị đánh trúng, thiên kiếp cực kỳ công bằng, cảnh giới Huyền Dương thì chịu kiếp của Huyền Dương, cảnh giới Địa Tạng thì chịu kiếp của Địa Tạng, dù cảnh giới Thiên Võ đến thì cũng bị đánh không trượt phát nào.
A…!
Tiếng la hét thảm thiết thấu tận trời cao.
Tất cả những người bị sét đánh, dù là Triệu Bân độ kiếp hay mấy lão già bị ức hiếp một cách bị động thì đều thảm thương cả, bị đánh đến nỗi máu thịt bay tứ tung, cả người bốc khói đen, Ngô Khởi tóc đen suôn mượt như suối còn bị đánh đến nỗi xoăn hết cả lại, sấm sét đánh xuống, tất cả mọi người đều thành thịt nướng.
Tất nhiên, sự thảm thiết của Triệu Bân… Chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Hắn am hiểu Thái Sơ Thiên Lôi Quyết, sấm sét đánh xuống có thể hấp thu.
Không phải ai cũng có thể ăn gian như hắn, người không hiểu mô tê gì bị đánh không còn hình người, có mấy kẻ chưa bị sét đánh bao giờ, cũng chưa từng vượt qua thiên kiếp, lần đầu bị sét đánh, có thể nói là bị động chịu nạn, buộc lòng phải nói cảm giác đó đớn đau không sao tả nổi.
Tức nhất là đến tận lúc này vẫn chưa biết là thiên kiếp của ai.
Ầm!
Sau khi làm sóng sấm sét đầu tiên đánh xuống, thiên kiếp đã kéo bức màn che, từng tia sét lần lượt đánh xuống, hơn nữa còn đánh rất chính xác, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải đánh đúng người.
A…!
Tiếng la hét thảm thiết ngày càng nhiều, hệt như địa ngục khăng khít, tiếng kêu rên rung động cả vòm trời.
“Kiếp của ai đấy”, Ngô Khải tức giận hét to.
Sau đó, một tia sét dạy hắn ta cách làm người, bị đánh đến nỗi người bốc khói đen.
“Thiếu chủ”, cao thủ Ngô gia cố gắng chịu sấm sét đi tới.
“Ngô huynh”, Triệu Bân cũng chạy lên nói, tập trung về phía họ nhanh như chớp, mới nãy còn liều mạng đánh nhau trên đài, bây giờ lại gọi Ngô huynh cực kỳ thân thiết, ai không biết còn tưởng hắn đang lo lắng cho Ngô Khởi ấy chứ?
Nói là lo lắng cũng không hẳn là sai.
Hắn lo là sấm sét… Không thể đánh chết Ngô Khởi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...