Vô Thượng Luân Hồi


Cả Tiết Chí cũng giật mình, đây là cách chiến đấu gì.

“Ai cho ngươi tư cách đến gần ta”.

Triệu Bân lạnh giọng nói, khoảnh khắc trúng một ngón tay đó, hắn bèn tung một chưởng ra, tay hắn sắc bén như đao, một đòn đánh thẳng vào và xé rách ngực Tiết Chí, đòn tấn công của Tiết Chí máu me, nhưng một chưởng của hắn… Còn máu me hơn.

Mấy người đứng xem đều hiểu ra.

Đây… Là bị thương tám trăm, hại địch cả ngàn đây mà!
Phụt!
Tiết Chí phun máu, lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt có sự hoảng sợ.

Tên này… Điên rồi hả! Một đòn tuyệt sát mà cũng dám cắn răng đỡ?
Theo lời Triệu Bân thì ta có võ hồn, có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, tại sao lại không dám đỡ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đòn tấn công này cũng khiến hắn khá khó chịu.


Có lẽ Tiết Chí còn khó chịu hơn hắn, trong lúc lùi lại thì ngực chợt nổ ầm ầm.

Tất nhiên là kiệt tác của Triệu Bân, khi một chưởng xé rách ngực Tiết Chí thì hắn đả tiện thể vùi thêm bùa nổ vào đó, bùa nổ cấp bậc Huyền Dương, đứng xa xa ném hắn ta thì còn chẳng thể nổ nổi chân nguyên hộ thể nữa là.

Nhưng nếu bùa nổ bị vùi vào bên trong thì hẳn là sẽ đau đớn lắm.

Chẳng hạn như Tiết Chí, bị nổ đến nỗi máu thịt bay tứ tung, một giây trước vẫn còn hình người, một giây sau đã chẳng còn lại gì, trước ngực là thịt nát xương tan, máu tươi chảy mãi không ngừng, trông chẳng khác gì lệ quỷ.

Mọi người run sợ.

Một chiêu không kịp trở tay, sau đó là chiêu không kịp trở tay, Tiết Chí chính là một ví dụ dễ thấy nhất, không ngờ Cơ Ngân lại đỡ lấy một đòn tuyệt sát kia, cũng không ngờ Cơ Ngân lại dùng một chưởng xé rách ngực hắn ta, sau đó tiện thể tặng cho hắn ta một lá bùa nổ, một lần nổ không còn hình người.

“Chiến đấu trên đài mà ngươi lại dám dùng bùa nổ ư?”, Tiết Chí tức giận hét lên.

“Bốn đánh một mà còn mặt mũi nói ta nữa hả?”, Triệu Bân mắng, sau đó lại tiến lên cho hắn ta thêm một đòn.

“Hay lắm Cơ Ngân, quả là độc ác”, Tử Đô hừ lạnh, một kiếm chém từ trên trời xuống.


“Cút!”
Triệu Bân hét to, một gậy tung chiêu Bổng Thiên Lang Nha.

Kiếm và Lang Nha Bổng va chạm vào nhau, ma sát khiến tia lửa lóe lên, một kiếm đầy khí thế của Tử Đô đánh hắn không hề hấn gì, nhưng hắn ta thì lại bị một gậy của Triệu Bân đánh văng, cảm giác không hề ổn một chút nào, khóe miệng đã đầy máu.

“Cấm”, giọng Mộ Dung lại vang lên.

Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng vù vù, một cái chuông lớn đầy hư ảo xuất hiện giữa vòm trời và đang rơi xuống, cũng vì quá to nên trông cứ như một ngọn núi nhỏ, nhìn thôi cũng thấy sợ, nó cực kỳ nặng, dù không thể giam cầm được thì chắc cũng có thể đè chết người.

Triệu Bân nhấc chân chạy.

Vấn đề là Ngô Khởi lại đánh tới, cũng thực hiện pháp thuật trói buộc, hỗ trợ Mộ Dung, khoảnh khắc Triệu Bân bị giam cầm thì chuông lớn rơi xuống, tiếng đáp đất ầm vang, đài chiến đấu đầy cát bụi mịt mù.

“Giam… Cho ta”.

“Phá”.

Mộ Dung vừa mới lên tiếng thì đã nghe thấy Triệu Bân hừ lạnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui