Vô Thượng Luân Hồi


Bọn họ sợ, nhưng có người không sợ.

Huyễn Mộng đã xuống khỏi tường thành, Sở Vô Sương cũng nhảy xuống, cả hai đều chạy về phía đài chiến đấu.

Bốn đánh một, Cơ Ngân không bỏ mạng mới lạ.

“Ba người, không nói lý!”
Trên đài, Triệu Bân lảo đảo một chút mới đứng vững, vết thương trên người đã hồi phục như cũ nhờ Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, sát ý xâm nhập vào cơ thể đã được thiên lôi tiêu diệt, không ngờ lại có người công khai đánh lén, cũng vì không ngờ nên mới bị đánh không kịp trở tay, đúng là con mẹ nó không có võ đức.

“Ngươi, chọc phải người không nên dây vào”, Tiết Chí cười âm u, ánh mắt lóe lên tia sáng tối tăm.

“Phá hủy nguyên tắc thì phải trả một cái giá đắt”, Mộ Dung khẽ nhếch miệng.

“Dập đầu nhận lỗi, ngươi có thể sống sót rời khỏi đây”, Tử Đô thích ý xoay cổ, cũng nói ra một câu tiếng người, nhưng sau khi Triệu Bân dập đầu xong, chưa chắc hắn ta đã làm những việc con người thường làm.

Ban đầu ba người bọn họ không có ý định tham gia.


Nhưng! Những thứ Ngô Khởi có thể cho họ cũng khá là được.

Thế nên họ mới lên đài hỗ trợ.

Dù Ngô Khởi chưa nói gì nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

Bốn người chia ra bốn hướng đông tây nam bắc, vây Triệu Bân ở giữa.

Bốn đánh một, đúng là định đánh tập thể mà.

Triệu Bân không nói gì, chỉ liếc xuống dưới đài.

Dưới đài cũng có rất nhiều yêu nghiệt rục rịch, có thể thấy không chỉ có mỗi bốn tên trên đài, bây giờ hắn mới hiểu được đây là một cái bẫy! Là cái bẫy dành riêng cho hắn, có trời mới biết để mời được họ, Ngô Khởi đã phải trả cái giá đắt đến mức nào… Không định để hắn đi mà!
Nếu thế, thì đánh thôi.

Hắn xách Long Uyên kiếm ra.

Nghĩ lại, hắn lại nhét Long Uyên kiếm vào chiếc nhẫn ma, đổi sang Lang Nha Bổng, đó là Lang Nha Bổng của Man Đằng, vẫn còn ở chỗ hắn mà? Kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhất là một đám đánh một đứa thì Lang Nha Bổng vẫn dễ sử dụng nhất.


“Bắt”.

Ngô Khởi hét lên, hắn ta là người xông lên đầu tiên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm đen, chém tới.

Triệu Bân không sợ, hơn nữa còn lao tới.

“Cấm”.

Mộ Dung lạnh lùng nói, tay kết ấn, thực hiện bí pháp trói buộc, cơ thể Triệu Bân bị giam cầm.

Khoảnh khắc đó, Ngô Khởi đánh tới, một kiếm xuyên thủng bả vai Triệu Bân.

Gào!
Sau đó, chợt nghe thấy tiếng long ngâm kháng hồn.

Là Triệu Bân sử dụng Thần Long Bãi Vĩ, một cái đuôi rồng hất Ngô Khởi văng xa.

“Tiểu tử, đánh đấm khá đấy!” Tiết Chí như một hồn ma đánh tới, ngón tay chọc vào mi tâm Triệu Bân.

Hắn cũng không cử động, tùy tiện để nó chọc thủng mi tâm mình, khiến người xem dưới dài sợ vãi cả nước tiểu.

Đó là một đòn tuyệt sát! Tại sao lại không né?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui