Khổ người quá lớn thì quả là một cái bia thịt hàng thật giá thật, tốc độ giảm mạnh, không thể theo kịp tốc độ tấn công của Triệu Bân, lúc nào cũng chậm mất nửa nhịp, từng đó là đủ để tiêu tùng rồi, hắn ta bị đấm đến nỗi đứng không vững, bấy giờ, nếu có ai hỏi hắn ta phân biệt đông tây nam bắc thì chắc hắn ta không làm được, đau! Cả người đều đau, đầu cũng ông ông lên.
“Vây bắt này, ta cho ngươi vây bắt này”.
Triệu Bân mắng chửi ầm trời, khiến mọi người xung quanh ho khan.
Cẩn thận ngẫm lại, Cơ công tử tức giận thế này cũng có nguyên nhân của nó, bị người ta phá hỏng chuyện tốt, chắc cũng nghẹn một bụng lửa, chẳng mấy khi tóm được kẻ đầu têu, đánh đến chết là còn nhẹ.
“Cút… Cho ta”.
Ngô Khởi rít gào, cố gắng đỡ lấy một đấm của Triệu Bân, một đòn hất Triệu Bân ngã lăn ra ngoài, cũng là một loại bí pháp, là tinh nguyên huyết tế, trả một cái giá rất đắt.
“Lại nào”.
Triệu Bân đáp xuống đất, cũng nhanh chóng lao tới giết chóc, khí huyết dồi dào, chiến ý hừng hực.
Hôm nay, phải cho Ngô Khởi… Một trận nhớ đời.
Đột nhiên, hắn còn chưa đánh tới thì đã thấy một mũi nhọn phóng tới, cuốn theo sức mạnh đáng sợ, sức xuyên thủng cực mạnh, hắn bất ngờ không kịp đề phòng nên trúng đòn, chân nguyên hộ thể bị phá, ngực… Còn bị đâm tạo thành một lỗ thủng đầy máu.
Keng!
Hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã nghe thấy tiếng kiếm vang lên sau lưng.
Đó là một kiếm quang màu máu, kiếm uy mạnh mẽ, chém vào lưng hắn tạo thành một vết thương dài, định bụng quay lại xem thì lại thấy một thứ lành lạnh, bị kiếm ý ăn mòn thành vệt sáng u ám, xâm nhập vào khí lực hắn.
Vẫn chưa kết thúc.
Kèm theo tiếng nổ vang, là sấm sét từ trên trời đánh xuống.
Sấm sét đó không phải là hàng thật, là hiệu quả của một loại bí pháp, đánh thẳng từ trên trời xuống, Triệu Bân vẫn chưa đứng vững lại bị đánh lảo đảo, xương vai đã bị đánh trúng, bả vai nhuộm đầy máu.
Tất cả đều xảy ra ngay trong nháy mắt.
Từ đầu đến cuối có tổng cộng ba người đánh lén, Triệu Bân cũng trúng ba đòn tấn công liên tục và bị thương nặng.
Nhìn lại kẻ đánh lén, thanh niên áo trắng, thanh niên huyết y, thanh niên tóc tím, đều là cảnh giới Huyền Dương, là tầng cao nhất hàng thật giá thật, khí vũ hiên ngang, rõ ràng là thế hệ sau của đại thế gia.
“Tiết Chí Ngự Lâm Quân”.
“Mộ Dung Trấn Ma Ti”.
“Tử Đô Tỏa Yêu Tháp”.
Tiếng giật mình thảng thốt dưới đài liên tục vang lên, phần lớn bọn họ đều nhận ra, đám người đó đều là những thanh niên yêu nghiệt, chọn bừa một người cũng không ai yếu hơn Ngô Khởi, nhất là Tử Đô thống lĩnh đời thứ ba của Tỏa Yêu Tháp, còn mạnh hơn cả Ngô Khởi.
“Đây là trận một đấu một mà, định tấn công tập thể hả?”
“Có thể thấy họ đã bàn trước với nhau, đến với sự chuẩn bị, hôm nay không giết chết Cơ Ngân không ngừng”.
“Thế… Thì thiếu võ đức quá chứ”.
Những người lớn tuổi than thở, đánh lén thì thôi đi, đã thế còn ba tên cùng nhau đánh lén.
Tuy là khó chịu nhưng chẳng một ai dám lên tiếng trách móc.
Hết cách rồi, họ có người chống lưng to lắm.
Ví như bốn người này, trong gia tộc đều có đại nguyên soái nắm trọng binh trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...