Vô Thượng Luân Hồi


“Một nơi thật tuyệt”.

Nguyệt Thần mỉm cười, không uổng công đào ba ngày ba đêm.

Thần linh cũng nói đây là một nơi tốt, vậy nhất định là nơi tốt rồi, ít nhất thì đối với người phàm mà nói thì đây là thánh địa tu luyện.

Thánh địa kiểu này không thường thấy ở thế giới phàm trần, nếu có thể gặp được thì đúng là cơ may cực kỳ hiếm có.

Cô ta thu ánh nhìn lại rồi mới mãn nguyện nằm trên mặt trăng.

Triệu Bân được lợi thì cô ta cũng sẽ được lợi.

Tinh hoa trời đất có thể miễn cưỡng xoa dịu được linh hồn của cô ta.

Vì vậy mới nói, đây là cơ duyên của Triệu Bân, cũng là tạo hóa của cô ta.

“Cơ Ngân, cút ra đây đánh một trận đi”.

Sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng thì đã nghe thấy tiếng hét giận dữ vang lên từ phía cổng thành Đế Đô, một tiếng hét mang theo uy lực sóng âm khiến ai nghe thấy cũng phải chau mày.


Đến khi ra khỏi thành thì mới biết là ai, đấy là Ngô Khởi, hắn ta đã làm một sàn chiến đấu rất lớn và đang đứng trên đó hét lớn.

“Mâu thuẫn của hai bọn họ không hề nhỏ”, rất nhiều người bàn tán.

Ai nghe cũng hiểu được mấy lời đó.

Mấy ngày trước đó, Ngô Khởi và Triệu Bân cùng đến Sở gia dự tiệc và còn đánh nhau một trận, Ngô Khởi thất bại thảm hại, chuyện này không phải bí mật gì mà đã sớm bị các thanh niên có mặt tại chỗ ngày hôm đó lan truyền khắp Đế Đô.

Sau đó là chuyện bắt dâm, đệ tử giật giải nhất trong cuộc thi học viên mới của Thiên Tông bị thống lĩnh doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy bắt tại trận, kéo ra phố thị chúng, thật sự rất mất mặt, và cũng vì vậy mà Ngô Khởi đã bị cắt chức.

Nói tới nói lui thì cũng chỉ có một câu, đó là Ngô Khởi rất bực bội.

Nếu như đã bực bội thì phải đánh một trận thôi.

“Cơ Ngân có thể đánh bại Ngô Khởi sao?”, rất nhiều người nghi ngờ.

“Tối đó, ở nhà họ Sở, đúng là Ngô Khởi đã thua Cơ Ngân”.

Rất nhiều người nói, không ngừng xuýt xoa, chẳng ai ngờ hắn kém hơn Ngô Khởi tới tám cảnh giới nhỏ mà vẫn có thể thắng đối phương hoàn toàn.


Đệ nhất cuộc thi học viên mới của Thiên Tông đúng là danh bất hư truyền, Sở Vô Sương thua hắn cũng đúng, nữ soái lựa chọn hắn đúng là rất chuẩn.

“Cứ luôn có người nghĩ không thông!”, Huyễn Mộng cũng đã đến.

Cô ta rất biết chọn chỗ, leo lên tường thành thì có thể nhìn xa hơn và rõ ràng hơn, tìm Triệu Bân không biết bao nhiêu lần, đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng Triệu Bân đâu, đã ba ngày không gặp rồi, không biết đã đi lang thang phương nào rồi.

Rất nhiều người kéo đến.

Tập trung đông nghịt trước cổng thành.

Trên tường thành cũng có rất nhiều người, tất cả đều đến để xem kịch, trong đó không có không ít thanh niên ưu tú, phần lớn trong số họ đều không tin một tên cảnh giới Huyền Dương tầng một, dù cho có xuất sắc đến đâu đi nữa thì lẽ nào có thể đi ngược lại với quy luật tự nhiên?
Sở Vô Sương cũng đã đến, chắc là cũng vì rảnh rỗi quá nên thấy chán.

Chủ yếu là vì ba ngày nay không thấy hắn đâu, nên thấy không được quen.

“Cơ Ngân, cút ra đây đánh một trận đi”.

Ngô Khởi hét lớn, như một cú sấm rền vang.

Hôm nay trông hắn ta rất oai phong, trước đây hắn ta đánh không lại Cơ Ngân nên không phục, bây giờ đã có được vài át chủ bài nên mọi chuyện vẫn còn là ẩn số, dù có thế nào thì cũng phải tìm dịp để quay lại.

Đương nhiên, Triệu Bân không nghe được tiếng la hét của hắn ta.

Hắn vẫn còn đang ở dưới đất, vẫn còn đang đứng trên linh mạch của đất, tĩnh tâm lĩnh hội đại địa linh chú.

Càng gần đến tinh hoa mặt đất thì sự kỳ diệu lĩnh hội được càng nhiều, sức mạnh tinh túy của mặt đất đã tràn ngập khắp người hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui