Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân nghiêm túc đào hai ngày một đêm, còn cô ta thì ngồi nhìn hết hai ngày một đêm, để đồ đệ có thể biết được đại địa linh mạch trong truyền thuyết, cô ta cũng đã tốn rất nhiều tâm sức.

Những chỗ cần đào vòng qua thì Triệu Bân càng tỉnh táo hơn.

Ầm, keng, choảng.

Tiếng kiếm và đá cứng va vào nhau vang lên lanh lảnh.

Mặt đất vốn đã rất cứng nên càng không phải nói đến tầng sâu bên dưới, mỗi một kiếm chém xuống đều có thể nhìn thấy lửa tóe lên.

“Dán ở chỗ này thêm lá nữa”.

Triệu Bân cứ đào sâu một trượng thì lại dán một lá bùa.

Đấy là bùa che mắt, nhằm đề phòng việc đào đến đại địa linh mạch thì linh khí lớn mạnh sẽ lộ ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, dưới mặt đất đã có tiếng rắc rắc truyền đến, một vách ngăn bằng đá đã bị phá vỡ.

Giây phút đó, ánh sáng đột nhiên phóng ra, luồng sáng đủ màu sắc, khí sinh linh cuồn cuộn trào ra từ lỗ hổng của vách ngăn, hất Triệu Bân ngã bật ra.


May mà có bùa che mắt, ngăn khí sinh linh trở lại, nếu không thì linh lực sẽ trào ra ngoài qua đường hầm, vậy thì cả Đế Đô sẽ rất náo nhiệt cho mà coi.

“Tú Nhi, có ánh sáng rồi”.

Triệu Bân ngồi dậy và vội nói.

“Nhìn đi!”.

Nguyệt Thần mở mắt và nói: “Vào từ lối đó”.

Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã phá to lỗ hổng ra, lộn người vào trong rồi.

Đập vào mắt hắn là một thế giới dưới mặt đất đầy ánh sáng, mây mù giăng kín, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, dạt dào, đủ màu sắc, đấy là khí sinh linh cuồn cuộn.

Một dòng linh mạch vô cùng to lớn vắt ngang qua mặt đất, giống như một con rồng, mà cũng giống dây leo già cỗi của thần thụ, vô số nhánh rẽ ra khắp các hướng, mỗi nhánh đều là tinh hoa đại địa tinh túy nhất, linh lực ở đây đã trở thành vật chất thật.

“Đây chính là đại địa linh mạch sao?”, Triệu Bân nhìn đến hai mắt tròn xoe.


Lớn! Thật sự quá lớn, so với nó thì hắn chỉ như một con kiến mà thôi!
Hắn hít một hơi thật sâu, linh lực truyền vào trong cơ thể, hắn lập tức cảm thấy phấn chấn, linh khí ở thế giới bên ngoài không thể nào bì được.

Từ khi hắn bước chân vào con đường tu đạo, đây là lần đầu tiên hắn gặp được linh khí thuần đến thế, tu luyện ở đây thì tu một được hai, lâu ngày thì cơ thể cũng sẽ thay đổi.

Hắn nghĩ đến đó thì háo hức nhấc chân lên.

“Đừng động đậy”, Nguyệt Thần khẽ hét lên.

“Vẫn còn có cấm chế sao?”, Triệu Bân nghe thấy thì lại rút chân về lại.

“Khắp nơi đều là cấm chế”, Nguyệt Thần vẫn nói câu đó.

Cô ta nói xong thì nâng tay lên, rắc xuống muôn vàn điểm sáng khắp cả một khoảng.

Triệu Bân liền cảm thấy hai mắt nóng lên, có ánh sáng chói lóa chiếu qua.

Là Nguyệt Thần đã mở mang tầm mắt cho hắn, trong thời gian ngắn hắn có thể nhìn thấy rõ những thứ hư ảo.

Đến khi hai mắt Triệu Bân sáng tỏ, hắn nhìn lại thì có thể nhìn thấy những bùa chú hư ảo liên kết với nhau, tạo ra những tia sáng đan xen nhau.

Tia nào cũng gắn kết với linh mạch, dù chạm vào bất cứ tia sáng nào thì cũng sẽ động đến cấm chế, một khi cấm chế cảnh báo thì sẽ gặp họa lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui