Vô Thượng Luân Hồi
Có ba chuyện Huyễn Mộng đều biết, nhưng vẫn còn có chuyện xuân cung đồ gì đó nữa sao?
“Có, tất nhiên là có”.
Hai vị trưởng lão không nói lời nào nhưng nét mặt đã thể hiện tất cả, đó chính là bức họa mà ngươi gửi tới, hết sức tươi đẹp toát tục, bùa nổ giấu trong đó cũng mạnh mẽ lạ thường, làm cho Ma Tử bị nổ đến mức không còn nhận ra mình là ai.
“Nào, Cơ đại công tử, tới đánh một ván cờ đi!”
Ma Tử cuối cùng cũng chịu nói ra một câu bình thường, hắn ta thản nhiên chào hỏi nhưng sắc mặt thì vẫn đang đen lại, hắn ta vừa nghĩ tới chuyện mình bị kích nổ thì liền cảm thấy rất tức giận, không phải là hắn ta chưa từng xem qua xuân cung đồ, chỉ là bộ xuân cung đồ do Triệu Bân gửi tới đặc biệt đẫm máu, bây giờ nghĩ đến đầu óc của hắn ta vẫn còn cảm thấy ông ông.
Bảo Huyễn Mộng đến hãm hại ta, ngươi bị nổ cũng đáng lắm.
Đây chính là câu trả lời của Triệu Bân, vì Huyễn Mộng mà hắn đã bị Vân Yên đánh cho một trận tơi bời.
Mặt đen đối đầu với mặt đen.
Triệu Bân bước vào đình nghỉ mát thì nhìn thấy bên trong đã bày sẵn một bàn cờ.
Huyễn Mộng rất thức thời, nghiễm nhiên trở thành nha hoàn rót trà cho nhị vị công tử.
“Cánh tay của ngươi nối lại rất tốt đó”, Triệu Bân tặc lưỡi nói.
“So sánh với năng lực tái sinh của ngươi thì vẫn không bằng”, Ma Tử cũng tặc lưỡi nói, hắn đã sớm được thấy qua năng lực tái sinh khủng khiếp của Triệu Bân.
“Xem ra hôm nay mới là Ma Tử chân chính”, Triệu Bân chậm rãi nói.
Tại sao lại nói là “Ma Tử chân chính”?
Bởi vì ngày hôm nay Ma Tử mới ở trong trạng thái tốt nhất.
Trạng thái tốt nhất của Ma Tử là như thế nào? Khí lực của hắn ta vô cùng dồi dào, còn vượt xa cả Ngô Khởi.
Lần đầu tiên hắn bị Ma Tử đuổi giết thì trạng thái của Ma Tử đang rất yếu cho nên hắn mới có thể trốn thoát.
Lần thứ hai hắn gặp Ma Tử chính là lúc đang phục kích Hoa Đô ở Túy Mộng Lâu, lúc đó trạng thái của Ma Tử cũng không tốt cho nên Hoa Đô mới không bị tiêu diệt.
Còn lần thứ ba hắn gặp Ma Tử chính là lúc bị Thi Sơn bắt.
Ngày đó Ma Tử cũng đang rất yếu.
Nếu như ngày đó Ma Tử đang ở trong trạng thái đỉnh cao thì cũng sẽ không thảm bại trong tay hắn như vậy.
Lần này hắn gặp lại Ma Tử chính là lần thứ tư.
Thánh tử Ma gia của ngày hôm nay đã không còn là người của lúc trước nữa, ngay cả Sở Vô Sương cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn ta.
“Là do công pháp”, Ma Tử không hề che giấu, giơ tay đoạt lấy một quân cờ.
“Ngươi không sợ ta báo lại với hoàng tộc hay sao?”, Triệu Bân nói rồi cũng giơ tay đoạt lấy một quân cờ.
“Ngươi và ta là cùng một loại người, đều sống vì một mục đích cụ thể”, Ma Tử nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Hợp tác cùng có lợi, chúng ta có lẽ không thể làm bạn bè nhưng tuyệt đối cũng không thể làm kẻ địch”.
“Có thể làm thánh tử Ma gia quả nhiên là người hết sức quyết đoán”, Triệu Bân cười nói.
Hai vị trưởng lão trở thành những khán giả an phận, chỉ yên lặng đứng nhìn chứ không hề quấy rầy bọn họ.
Còn Huyền Mộng thì đang chăm chú ngắm nhìn Cơ Ngân đánh cờ, cô ta chớp chớp đôi mắt đẹp, tự nhiên cảm thấy Co Ngân thật tuấn tú.
Ván cờ này… thật tẻ nhạt làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...