Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân đi một vòng và chọn mua được rất nhiều thứ, nhiều nhất là đan dược, linh dịch cùng dược hoàn, chúng đều là tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện, phẩm cấp không quá thấp, bây giờ chịu khó tích trữ, ngày sau nhất định sẽ có lúc dùng tới.
“Bùa sư đúng là giàu có”, lão Huyền Cơ liếc mắt nhìn, trong lòng thổn thức không thôi.
Trong cửa hàng nhanh chóng vang lên tiếng bàn tính, bởi vì Triệu Bân mua nhiều thứ quá cho nên phải tính toán cẩn thận.
Lão Huyền Cơ còn tốt bụng giảm cho Triệu Bân hẳn hai phần tiền.
Khi nhận tiền rồi thì lão Huyền Cơ còn tặng cho Triệu Bân một miếng ngọc bài.
“Đây là…?”, Triệu Bân lật ngọc bài qua lại rồi hỏi.
“Huyền Cơ bài”, lão Huyền Cơ cười nói: “Ngọc bài này giúp ngươi được giảm giá hai phần tiền khi mua hàng của Huyền Cơ các ở khắp nơi”.
“Tạ ơn tiền bối”, Triệu Bân chắp tay, xoay người rời đi.
“Nhân tài!”, lão Huyền Cơ vuốt râu nhìn Triệu Bân rời đi, lão ta tặng ngọc bài, trước là muốn kết thiện duyên, sau là muốn có thể kết giao sâu hơn với hắn khi lão ta lui tới Thiên Tông.
“Đến lúc thay đổi rồi”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Việc tu luyện tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, khi ra khỏi Huyền Cơ các thì trên người hắn cũng không còn lại được bao nhiêu tiền, vì vậy hắn không thể cứ giữ mãi quy tắc của mình, nhất định phải tìm cách kiếm tiền, chẳng hạn như… vẽ bùa.
Trước giờ hắn rất ít khi vẽ bùa bán bởi vì hắn nghĩ khi bùa hắn vẽ được lưu hành trên thị trường thì rất có thể một ngày nào đó hắn sẽ bị chính những lá bùa đó làm hại, thậm chí ngay cả bạn bè và người thân của hắn cũng sẽ bị như vậy.
Nhưng hôm nay hắn không thể lo lắng nhiều đến thế nữa.
Tu vi của hắn còn quá yếu, đạo hạnh lại quá nông cạn, nếu cứ như thế này thì không biết đến bao giờ hắn mới có thể đi cứu mẹ, đến bao giờ hắn mới có thể báo thù rửa hận.
Hắn cần tiền, cần rất nhiều tiền để mua tài nguyên tu luyện.
Bán bùa chính là cách tốt nhất để kiếm tiền.
Đi qua một cây cầu vòm, hắn lại bước vào một quán trà nhỏ.
“Công tử, mời”, lão già trong quán trà dường như nhận ra hắn.
Hoặc cũng có thể nói, cấp trên của lão ta đã sớm căn dặn cho lão ta biết về hắn, cấp trên của lão ta chính là Ma Tử.
Lão già này là gián điệp của Ma gia ở Đế Đô.
Quán trà nhỏ này cũng chính là một cứ điểm của Ma gia ở Đế Đô.
Dám thành lập cứ điểm bên trong Đế Đô cũng đủ thấy năng lực của Ma gia mạnh như thế nào, phải biết rằng nếu như làm không tốt, một khi bị hoàng tộc phát hiện thì tất cả đều đi tong, cho dù Ma gia có bao nhiêu cường giả cũng sẽ không ai có thể sống sót bước ra khỏi Đế Đô.
Phía sau quán trà là một tiểu viện yên tĩnh.
Mặc dù chỉ là một tiểu viện nhưng lại được bố trí cấm chế chằng chịt, không ai có thể nhìn lén vào trong.
Lão già đưa hắn vào trong thì liền xoay người rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...